Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2219: Tuyệt thế danh kỹ Thương Tú Phương



Năm xưa Tùy Văn Đế Dương Kiên vì nghe lời xàm tấu, đã phế bỏ thái tử Dương Dũng, lập Dương Quảng kế vị.

Dương Quảng bởi tham công háo tích nên đã nhiều lần viễn chinh vực ngoại, lại xa hoa vô độ, đắm chìm sắc dục, xây dựng không biết bao nhiêu hành cung biệt quán, tuần du bốn phương.

Đánh thuế nặng nề khiến nhân dân bá tính khổ đau trăm bề, cướp bóc nổi lên khắp nơi, hào kiệt các phương cũng lần lượt dựng cờ khởi nghĩa, tự lập thành vương.

Tùy thất không còn có được sự hưng vượng như thuở khai quốc nữa.

Dương Châu, tòa thành được Tùy thất đặt là Giang Đô quận sừng sững đỉnh lập ở thượng lưu dòng Đại Giang.

Trong bóng tối u ám của giờ khắc trước bình minh, bến tàu bên ngoài thành Dương Châu đậu đầy thuyền lớn thuyền nhỏ, ánh đèn le lói khiến người ta có một cảm giác thê lương tịch mịch giữa chốn phồn hoa đô hội nhưng chẳng thể nói nên lời.

Dương Công Bảo Khố hiện thân đả kinh động biết bao nhiêu thế lực lớn nhỏ, hiện giờ lại càng thêm gió nổi mây vần, các thế lực lớn nhỏ tại thành này đang liên tục bị một thế lực thâu tóm.

Mặc kệ là tứ đại môn phiệt, thập đại thế gia sản nghiệp hay thế lực, hắc bạch lưỡng đạo môn phái. Chỉ cần chống đối đều bị trừ giết cả, toàn thành Dương Châu trên dưới đều rơi vào tay của thế lực này.

Thế lực này khống chế lấy Dương Châu, đồng thời lại thống trị xuống ban bố các đạo mệnh lệnh ngay ngắn rõ ràng, cho dù là cùng hưng cùng ác người cũng như cuốn con ngoan ngoãn nằm im một chổ.

Dù sao thành Dương Châu ở Dương Kỳ trong tay chân chính bắt đầu bày ra nó nơi

Dương Châu vị trí địa lý ưu việt, khí hậu hợp lòng người, đông xuống Trường Giang, có thể ra biển hướng về Oa quốc (Nhật Bản), hay Nam Dương, vì vậy mà Dương Châu trở thành một trong những trạm trung chuyển hàng hóa giữa trong nước với nước ngoài quan trọng nhất cả nước.

So với cuộc sống ở bất kỳ thành thị nào thì nơi này cũng phồn hoa đô hộ và khẩn trương hơn nhiều.

Con thuyền rộng lớn từ Lạc Dương mà đến Dương Châu, con thuyền này trên có một người, một kẻ gây ra toàn bộ thiên hạ đến triều đường phong vân, cũng chính là lẫn này dòng người cuốn đến- thiên hạ vô song Đế Thiên An.

Bong thuyền rộng lớn phía trên, mỹ nữ xinh đẹp giai nhân tuyệt sắc ngồi tại các cái bàn nhỏ, tại trung tâm là một nhóm 50 người kẻ múa người đánh đàn, nhìn qua giống một cái gánh hát đang biểu diễn cho người xem.

Mà thực tế không sai chút nào, đám nữ nh này là gánh hát, hơn nữa lại là đệ nhất gánh hát vang danh khắp chốn.

Các loại nhạc khí trước sau vang lên, như mưa róc rách dồn dập, đan dệt ra thanh linh dễ nghe. Xa xôi nhạc vận, với mọi người lơ đãng trong lúc đó, bắt đầu nhiễu lương vang vọng.

Một cái nữ tử cũng chính là trung tâm thu hút ánh mắt người nhìn hiện giờ, nàng chính là đệ nhất ca kỷ vang danh khắp chốn Thượng Tú Phương,

Thượng Tú Phương lại như từ trong giấc mộng thâm thúy nhất u cốc đi tới thế gian, như tiên tử chẳng biết lúc nào phi hạ xuống nhân gian.

Thượng Tú Phương dung mạo làm các mỹ nữ như Đổng Thục Ni, Vinh Giảo Giảo, bị lu mờ đi đôi ba phần. Nếu luận về nhan sắc, mỗi người đều có vẻ đặc sắc riêng, khó mà phân biệt được ai đẹp hơn ai, nhưng phong vận tư thái vô cùng đặc biệt của Thượng Tú Phương thì những nữ nhân khác không thể nào có được.

Thượng Tú Phương vừa có thể khiến người ta nghĩ đến vẻ thanh nhã như tiên tử trên trời cao của Sư Phi Huyên, nhưng đồng thời cũng có một vẻ đẹp thần bí mê hoặc, hợp lại thành một phong thái vô cùng đặc biệt, hoàn toàn không hề thua kém Loan Loan cùng Sư Phi Huyên.

Khiến người ta mê đắm nhất chính là ngoài thân hình đều đặn, cử chỉ nhẹ nhàng nhã nhặn, nàng còn có một đôi mắt đẹp long lanh có thể câu hồn nhiếp phách, cộng thêm với nụ cười xấu hổ nơi khoé miệng, quả thật là không một nam nhân nào có thể kháng cự lại nổi.

Nàng không hề dùng son phấn, nhưng gương mặt vẫn sáng tựa trăng rằm, còn đẹp hơn trăm vạn lần những bộ mặt trát đầy yên chi phấn hồng.

Không biết có phải nàng mới vừa từ trong hồ tắm bước ra hay không, mà trên mái tóc chỉ tùy tiện vén lên của nàng vẫn còn mờ mờ trông thấy những hạt nước lấp lánh, đẹp một cách thuần khiết, khiến cho người ta phải mê đắm tâm hồn.

Lúc này nhạc điệu đột nhiên thay đổi, Thượng Tú Phương khẽ hất tấm áo khoác ngoài màu xanh nhạt lên để lộ váy áo màu vàng, bất ngờ uyển chuyển di động theo điệu nhạc, miệng cất cao tiếng hát.

Chỉ nghe nàng hát : “Châu lệ phân phân thấp khởi la, thiếu niên công tử phụ ân đa. Đương sơ tỷ muội phân minh đạo, mạc bả chân tâm quá dự tha. Tử tế tư lượng trước, đạm bạc tri văn giải hảo ma.”

Giọng ca của nàng như thả lỏng, như buông xuôi, như lười nhác, lại rất thê lương, có một thứ tình vị mà người khác không thể bì kịp, kỹ xảo vận âm không có một điểm nào có thể chê trách.

Kết hợp với biểu tình làm lòng người mê đắm trên gương mặt thanh tú, không ai là không thể động dung.

“Động phòng thâm, không tiêu tiêu, hư bão thâm tâm sinh tịch liêu, đãi lai thời, tu kỳ cầu, hưu luyến cuồng hoa niên thiếu. Đàn vân trang, chu toàn thiểu, chỉ vi ngũ lăng chính miểu miểu. Hung thượng tuyết, tòng quân giảo, khổng phạm thiên kim mãi tiểu.”

Tiếng ca như đưa chúng nhân vào một thế giới huyền ảo kỳ bí của âm nhạc, thông qua những kỹ thuật luyến âm và làn điệu khác nhau, giọng hát uyển chuyển mê hồn của nàng như khơi gợi lên những hoài niệm đau buồn trong lòng.

Như những đợt sóng không ngừng nghỉ đang nhấn chìm tâm linh của mỗi người trong biển sầu mênh mông vậy.

Nhưng điểm làm không thể tự kiềm chế bản thân chính là vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết không chút loè loẹt của nàng.

Khúc hát đã dứt.

Tiếng nhạc cũng ngừng.

Toàn thuyền vẫn im lặng như tờ, một lúc sau mới vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cùng những lời tán tụng liên miên bất tận.

Loan Loan tán thưởng : “ khúc nhạc thật hay, ta cũng nghe nhiều như vậy ca khúc rồi, không biêt khúc nhạc tiểu thư vừa hát do ai sáng tác vậy?”

Thượng Tú Phương khẽ cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng muốt như thiên nga, nhẹ nhàng đáp: “ Chỉ là múa riều trước mắt Lỗ Ban, so với công tử thiếp thân để cho công tử chê cười rồi, khúc nhạc này là do thiếp thân tự viết.”

“ Thượng tiểu thư quả không hổ là thiên hạ kỳ nữ tử” Đổng Thục Ny say mê nói, trước khi Đế Thiên An hiện thân nàng chính là tiểu mê muội của Thượng Tú Phương.

Mà không chỉ nàng đa phần nữ tử trên bong thuyền này cũng vậy.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.