Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2225: Địa Ngục Truyền Đạo Đồ



Đế Thiên An nói tiếp : “ Vong Ưu tu luyện Tâm Ma Dẫn, nhìn một cái có thể dẫn ra tâm ma người khác. Vì độ hóa cho chúng sinh đến bái phật, lại bị đám người ép bức lo lắng cho đồ đệ của mình, không cẩn thận lại dẫn ra tâm ma của mình.”

“Nhất niệm thành Phật, nhất niệm hóa ma, Vong Ưu nhập ma cầm ba thướt kiếm gỗ giết khách thăm viếng cùng võ tăng trong chùa.”

“ Vô Tâm 12 năm tại Hàn Sơn tự không đọc một quyển kinh Phật, lại được Vong Ưu truyền dạy La Sát đường cấm thuật. Cũng tu luyện lấy Tâm Ma Dẫn, nhờ đó mà khiến Vong Ưu tỉnh lại, bụi trần ngả xuống nhục thân tan vở chỉ để lại một viên xá lợi cùng một tia chấp niệm”

“ Ngay khi Vong Ưu chết, thời gian 12 năm ước định đả hết của Thiên Ngoại Thiên cùng võ lâm Bắc Ly. Đại Giác Thiền Sư của chùa Cửu Long tu luyện Kim Cương Phục Ma Thần Thông đại thành, là một kẻ học Phật nhưng sát tâm trừ mà quá nặng, lại cùng Vong Ưu thân quen. Y muốn phế võ công của Vô Tâm tu luyện.”

Võ lâm Bắc Ly cũng không nguyện ý để cho y trở về Thiên Ngoại Thiên, lo sợ Vô Tâm trả thù lại thêm một đợt Đông Chinh nữa.

Bởi Vô Tâm 17 tuổi đả bước chân vào cảnh giới Tiêu Dao Thiên Cảnh là thiên tài trong thiên tài, phóng nhãn Bắc Ly đạt đến cảnh giới này chỉ có Vĩnh An vương Tiêu Sở Hà, nhưng vì cầu tình cho Lang Gia vương mà bị đuổi ra Thiên Khải, trên đường rời kinh lại bị người ám hại phế bỏ võ công, ẩn mạch trọng thương”

Tay bắt chung rượu nhấp một ngụm, ngừng một lát lại kể tiếp : “ Vô Tâm nhận mệnh chui vào cổ quan tài vàng từ Hàn Sơn tự cho người áp tải đến Cửu Long tự Tây Vực biên giới, do đại đệ tử Đường Liên của thiên hạ đệ nhất thành Tuyết Nguyệt thành áp tải.

Người của Thiên Ngoại Thiên vào Bắc Ly, các môn phái trong giang hồ tranh nhau, cuối cùng nữa đường y lại bỏ chạy. Chạy về Vu Điền quốc, mạo hiểm chạy đi đến một nơi, chính là tòa chùa miếu mà Vong Ưu xuất sinh, khi sống hắn không về Vu Điền quốc, chết Vô Tâm mang xá lợi hắn về, tại đó cử hành pháp hội”

“Chưa từng đọc một quyển kinh Phật, tu luyện ma công Dẫn Tâm Ma, hắn lại có thể phá được Kim Cương Phục Ma Thần Thông đại thành của Đại Giác, song lại cuối cùng tự phế võ công của mình.”

“ Nhất niệm thành Phật nhất niệm thành Ma, Ma công bị phá nhưng hắn thiên tư kỳ tài lại từ Ma nhập Phật, sau lại chứng thành Phật đạo của riêng bản thân mình.”

Lời hết, Đế Thiên An quay sang nhìn Sư Phi Huyên đôi mắt mê man, hiển nhiên bị hắn cho dao động lấy, cười nói : “ trong lòng có Phật là Phật, trong lòng có Ma là Ma, quá chấp Phật nhập Ma, Phật và Ma tuy hai mà một tuy một mà hai, khoảng cách chỉ là sợi chỉ mỏng mà thôi. Học Phật trừ ma, trừ ma là trừ ma trong lòng”

Sư Phi Huyên nội tâm dao động, nàng biết rằng câu chuyện mà nàng nghe là Đế Thiên An bịa chuyện để nàng dao động đạo tâm của mình. Nhưng những lời của y kể lại ẩn chứa đạo lý trong đó, rất có Phật ý bên trong.

“ Huyên Huyên ta tặng nàng một bức vẻ, nàng thiên tư thông tuệ, thế giới bên ngoài rộng lớn, nàng không nên bị mảnh ao nhỏ này trói buộc”

Đế Thiên An tay vươn ra, một quyển trục từ một góc trên thuyền cách không bay đến Sư Phi Huyên phía trước rồi mở ra.

Đó là một bức họa Địa Ngục Bách Quỷ, vô số quỷ dữ nhe răng, hồng liên nghiệp hóa cháy rực, chỉ có một tăng nhân ngồi trên lửa, ngồi giữa liệt quỷ, bố trí thi pháp.

“A di đà phật” Sư Phi Huyên gương mặt ai nấy đều biến sắc niệm lên phật hiệu, trấn định lòng mình.

Một số nữ gần đó khi thấy được hoa dung thất sắc, kinh hãi khi nhìn bức họa.

Bất kể là ai khi quan sát, đều thấy tâm thần phiêu tán, khó mà định tâm được.

Trước mặt bức tranh này, không ai định tâm được.

“ Nữa bức trước gọi là Địa Ngục Truyền Đạo Đồ, Vô Tâm nhìn 3 tháng mới ngộ ra được chân lý” Đế Thiên An cười nói, khống chế quyển trục mở ra hết.

Đế Thiên An nói tiếp : “Tâm Ma Dẫn chia làm hai phần, phần trên có thể thấy được tâm ma của mình, phần dưới có thể xem tâm ma của người khác. Phần trên có thể độ người, phần dưới chính là độ mình”

“ Vong Ưu không dạy Vô Tâm niệm kinh, không dạy hắn đại lộ, chỉ dạy Vô Tâm thuận kỷ tâm. Kỷ tâm không thuận, hà thuận người khác? Kỷ tâm không độ, hà độ người khác?”

Sư Phi Huyên nội tâm chấn động khi nhìn bức họa kia.

Sư Phi Huyên lẩm bẩm :“Kỷ tâm không thuận, hà thuận người khác? Kỷ tâm không độ, hà độ người khác? muốn thuận kỷ tâm, độ kỷ tâm, có thể chuyện thế gian, thật chỉ là ngươi một người chuyện sao?”

“ Tâm Ma Dẫn dẫn lấy tâm ma, quả là khiến người sợ hãi” Vưu Sở Hồng thở than khi nhìn bức họa kia.

Đế Thiên An nhìn bức họa đả rơi vào tay Sư Phi Huyên, nói : “ Nhân Pháp Địa, Địa Pháp Thiên, Thiên Pháp Đạo, Đạo Pháp Tự Nhiên. Tu ma tu Phật cũng là tu tâm, lực lượng không phân thiện ác, có phân chính là do lòng người thiện ác trắng đen”

“ Nhân Pháp Địa, Địa Pháp Thiên, Thiên Pháp Đạo, Đạo Pháp Tự Nhiên.”

Sư Phi Huyên nhìn nam tử kia, thật sâu rung động, tuy y là Ma môn nhưng kiến giải so với rất nhiều cao tăng Phật môn đều cao hơn.

Đế Thiên An nói tiếp : “Thế đạo này vốn vô thường, nào có chính có tà, có đúng có sai, đều là do lòng người mà sinh cả. Danh môn chánh phái tất gì đả tốt, người ma đạo tất gì đả ác bất tận, thế gian này không ai vô cớ yêu vô cớ hận vô cớ ác cả, đều có nguyên do”

“Như Hà Thái Xung của Côn Lôn phái, hắn là danh môn chính phái nhưng nàng có biết hắn vì cưới Ban Thục Nhàn lấy địa vị cho mình tại phái Côn Lôn. Nhẫn tâm đem em gái của Hồ Thanh Ngưu, kẻ từng cứu mạng hắn giết chết rồi lấy con gái chưởng môn Côn Lôn.

Hay việc ác bất tận Đoàn Duyên Khánh vốn là thái tử vị nhưng đảo chính trở thành ăn mày tàn phế, vì hoàng vị của mình mà làm ác.”

“ Không nói đâu xa chưởng môn của Thiếu Lâm Tự là Huyền Từ lại cùng một cô gái ăn nằm, cả hai có chung một đứa con trai ngay tại Thiếu Lâm tự”

Lời vừa dứt một tiếng quát từ xa vang lên : “ Ma đầu ăn nói hàm hồ”

“ Ma đầu chớ phỉ bảng danh dự phái Thiếu Lâm”

“A di đà phật, Huyền Từ đại sư của Thiếu Lâm là cao tăng đức độ, thí chủ giết hại người Phật môn lại phỉ bảng người trong Phật môn”

“Vô liêm sỉ! ma đầu bịa đặt phỉ bảng Phật môn”

"Lại dám nhục nhã chúng ta Thiếu Lâm phương trượng”

“Phương trượng nghiêm người luật kỷ, chưa bao giờ xúc phạm thanh quy giới luật, ngươi có thể nào như vậy sỉ nhục?”

Từng đạo thanh âm chấn động lòng người, từ xa mà đến.

Mấy chục thân ảnh trước sau di chuyển, đạp nước mà đi, thân ảnh lướt nhanh chẳng mấy chốc đả đặt chân lên bong thuyền.

Có nam có nữ già trẻ có tăng có ni có đạo có ăn mày... mang trên người đủ loại binh khí bất đồng, những người này đều là giang hồ đức cao vọng trọng cao thủ tiền bối, đến từ các phái khác nhau.

Bọn họ đến đều vì một người mà đến- Đế Thiên An.

Sư Phi Huyên nghe được từng đạo thanh âm phẩn nộ kia, lòng rối loạn cũng bình tĩnh lại được, mồ hôi tuôn ra khắp người, tiến đến gần năm thân ảnh.

“ Phi Huyên ma đầu vốn giỏi lời mê hoặc, con không cần phải để ý, chớ tin lấy lời của y” thanh âm nữ tính cất lên răn dạy.

Đế Thiên An thông rành ma môn, tu luyện tà công cái thế, giết tăng đoạt bảo, bọn họ đến nơi này mục đích đoạt về Hòa Thị Bích, nếu được thì trừ luôn ma đầu, y lại không dưng tặng võ công cho Sư Phi Huyên nàng làm sao mà an tâm cho được.

Tâm Ma Dẫn cái tên còn cả bức hình ma quỷ kia, hoàn toàn trái ngược với Phật môn công pháp, lời lẻ của y khiến nàng cũng dao động, nhưng nàng không tin tưởng, bởi năm xưa Bích Tú Tâm cũng động xuân tâm với Thạch Chi Hiên.

Đế Thiên An so với Thạch Chi Hiên thế nào? còn gấp nhiều lần, từ ngoại hình thiên tư cho đến vũ lực đều mạnh hơn rất nhiều. Lại sâu dày mê hoặc nữ nhân, Sư Phi Huyên đồ đệ của mình như thế nào nàng rõ hơn ai hết.

Nhưng mà đứng trước một kẻ như Đế Thiên An nàng cũng không an tâm được, bây giờ nếu để cho y được ý đồ, chẳng lẻ nào dẫm theo vết xe đổ của Bích Tú Tâm ư.

Sư Phi Huyên đáp : “ vâng, sư phụ”

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới