Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2227: Nhạn Môn quan chuyện cũ



Kiều Phong làm người thế nào ai cũng rõ ràng cả, một màn này rơi vào rất nhiều người chú ý.

“ Ngươi là hán tử, được rồi hôm nay ta phá lệ nói cho ngươi một đáp án, để ngươi nhìn rõ bộ mặt những kẻ ngươi cho là danh môn chính phái, không nên bị bọn tiểu nhân lợi dụng” Đế Thiên An nói.

Cái Bang Truyền Công trưởng lão Từ Lữ Chương năm nay đả bảy mươi, một khuôn mặt đầy nép nhăn quát : “ ma đầu còn muốn ly gián thiếu bang chủ”

Kiều Phong buông vò rượu xuống, nói : “ Kiều mỗ nguyện dõng tai nghe”

Ở bên cạnh lão có Cái Bang trụ cột danh xưng Chấp Pháp trưởng lão Bạch Thế Kính gương mặt tràn đầy nghiêm túc thận trọng, nói : “ Thiếu bang chủ cẩn thận, có lẻ y đang trì hoãn thời gian chờ tiếp viện đến”

Lời này nói ra, làm cho đám cao thủ đuổi đến đây biến sắc.

Kiều Phong lớn tiếng nói : “ Lấy thân thủ của công tử Đế Thiên An, công tử ấy muốn đi ai có thể cản được”

Cửu Chỉ Thần Cái nguyên là phó bang chủ Cái Bang, Hồng Thất Công nói : “ Kiều Phong nói không sai, lão phu tò mò cũng muốn biết công tử muốn nói gì?”

Lần này Cái Bang đến cơ hồ mang hết thảy tinh anh mà đi, dẫn đầu chính là bang chủ Uông Kiếm Thông, phó bang chủ Hồng Thất Công, không tính Kiều Phong thf dưới là Truyền Công và Chấp Pháp hai vị trưởng lão, và Tống Hề Trần Ngô tứ vị trưởng lão đi theo.

Đế Thiên An cười nói : “ ngươi là người Khiết Đan không phải người Hán”

“ Cái gì” Không chỉ Kiều Phong mà những người xung quanh cả kinh lên, nhất là Uông Kiếm Thông đám người, sắc mặt ai cũng biến sắc.

Đế Thiên An nói tiếp : “ ngươi là con của Tiêu Viễn Sơn, chừng 30 năm trước cha ngươi dẫn thê tử đến Nhạn Xuân quan về quê mẹ, nhưng lại bị Huyền Từ dẫn các môn phái chính đạo cao thủ giết hại. Mẹ ngươi chết, Tiêu Viễn Sơn vì thoái ý mà nhảy vực để lại ngươi sống.”

“Huyền Từ vì tin lầm người khác mà dẫn người đến giết người vô tội, sau này vị hổ thẹn cũng như ân tha mạng của Tiêu Viễn Sơn mà giao cho Kiều Tam Hòe vợ chồng nuôi nấng ngươi, nhưng thật ra vẫn phòng bị ngươi, chuyện này cũng chả phải tính là bí mật. Ngươi không tin có thể hỏi sư phụ của ngươi, hoặc đi một chuyến Thiếu Lâm tự hỏi Huyền Từ, kẻ xuất gia không được nói dối, hắn sẻ cho ngươi biết sự thật”

“ A di đà phật” một vài phật niệm từ đám tăng nhân niệm lên.

Kiều Phong đả không bình tĩnh nói, đem vò rượu trên tay rơi xuống vở thành từng mãnh, nước rượu vươn vấn, con mắt trợn to quay sang nhìn Uông Kiếm Thông, lớn tiếng hỏi : “ sư phụ, chuyện này là thật ư?”

Tống Hề Ngô Tứ vị trưởng lão quát lên : “ thiếu bang chủ chớ tin lời kẻ gian”

“Nói bậy, dám sỉ nhục phương trượng” một vài tăng nhân Thiếu Lâm không kiên nhẫn táo bạo quát, bàn tay tụ khí chuẩn bị phát động công kích

Loan Loan châm chọc nói : “ có gan làm mà không có gan nhận, đúng là chính đạo danh môn thế gia có khác.”

Đứng không xa tứ đại cao tăng, một nhà sư độ bảy mươi tuổi, thân hình vừa bé nhỏ vừa thấp lùn, hai mắt thần quang loang loáng, dáng điệu rất oai nghiêm, chắp tay lể phật nói : “ lui xuống”

Hai nhà sư khác nghe được thần sắc quẫn bách, đành nhận mệnh nghe theo, bởi người này chính là phương trượng của Thiếu Lâm tự Huyền Từ.

“ Aiii” Hồng Thất Công, Huyền Từ cùng Uông Kiếm Thông cùng thở dài một hơi.

“ Chuyện nên đến cũng đến, chung quy không trốn được” Hồng Thất Công thần sắc có phần già nua đi rất nhiều nói.

“ Là thật ư.. ta là người Khiết Đan” Kiều Phong nhìn sư phụ mình Uông Kiếm Thông thần sắc cùng sư thúc Hồng Thất Công, lẫn ân sư Huyền Khổ liền tin tưởng sự việc này.

“Vốn số kiếp của ngươi là tự sát ở Nhạn Môn Quan cũng vì chính tà chi phân dây dưa giữa người Khiết Đan và người Hán, ta vốn chẳng muốn xen vào, bọn họ tuy giết nhà ngươi nhưng lại có công ơn nuôi dưỡng dạy võ công”

Đế Thiên An bàn tay hấp lấy chung rượu, tiếp tục nói : “ trong mắt ta không có người Khiết Đan người Hán, băng tâm mà động làm những việc ngươi cho là đúng, thế đạo này vốn chẳng trắng đen phân rõ như ngươi nghĩ đâu. Các ngươi chuyện đả làm lẻ nào còn không muốn nhận ư?”

“ A Di Đà Phật!!!” đám tăng nhân lại niệm lên một tràng.

“ Phật dạy duyên đến duyên đi duyên tẫn duyên tận, nếu duyên đả chưa đứt các ngươi còn che dấu, nhân đả kết quả đà thành” Đế Thiên An nhìn về đám tăng nhân lại nói tiếp : “ các ngươi học Phật nhiều năm như vậy, chấp mê bất ngộ, hại người lại hại mình”

“ A Di Đà Phật!!!” Huyền Từ niệm lên một tràng phật hiệu, rồi nói : “ Lời của thí chủ nói không sai, nhân đả kết quả đả thành, trốn không trốn được, chung quy một ngày này cũng sẻ đến”

“Sư huynh” Huyền Khổ, Huyền Nạn sắc mặt tràn đầy lo lắng nói.

Một gả lão tăng mặt vuông tai lớn, tướng mạo uy nghiêm, mặc áo cà sa màu tro, lên tiếng : “Trận ác chiến đó diễn ra đã ba mươi năm. Suốt ba chục năm qua không biết bao nhiêu lần ta nằm mơ thấy cái cảnh đó, từng chi tiết rõ ràng in hằn trong tâm khảm. Gã người Liêu vung hai tay ra, không biết y dùng thủ pháp cầm nã nào đoạt luôn được hai món binh khí trong tay hai huynh đệ, vừa chém vừa đâm, giết luôn hai người đó.”

“Y thoắt nhảy xuống đất, thoắt lại vọt lên lưng ngựa, nhanh như chim cắt vồ mồi, biến ảo không khác gì ma quỉ. Đúng thế, y chẳng khác gì ma quỉ hóa thân, xông vào bên đông giết một người, chuyển qua bên tay giết thêm người nữa. Chỉ trong giây lát, trong hai mươi mốt người bọn ta đã có chín người bị y giết chết.”

Gả tăng nhân lên tiếng pháp hiệu là Trí Quang ở chùa Thiên Đài, là một trong những người năm xưa cùng đám người Huyền Tư tham dự vây giết phu thuê Tiêu Viễn Sơn, lần này đồng dạng nhận lời đám người cùng đi đến Dương Châu.

Trí Quang tiếp: “Bấy giờ ai nấy đều tức giận, hai mắt đỏ ngầu. Huyền Từ sư huynh cùng Uông bang chủ và cả bọn ta đều liều mạng xông vào giao đấu với y. Thế nhưng võ công gã kỳ lạ không thể tưởng tượng được, chiêu thức sắp đánh về phương nào không ai đoán nổi.”

“Khi đó mặt trời hoàng hôn đỏ như máu, bên ngoài Nhạn Môn Quan gió bấc thổi vù vù hòa lẫn tiếng kêu thảm khốc của các anh hùng hảo hán lúc lâm chung, chân tay, đầu lâu, binh khí, máu me tung tóe rơi rụng. Ai bản lĩnh giỏi mấy cũng chỉ lo tự vệ, không ai chi viện cho người khác được.”

“Trước tình thế này, ta quả là vô cùng sợ hãi. Nhưng mắt thấy anh em từng người từng người chết thảm, không khỏi nhiệt huyết dâng lên, ta thu hết can đảm, cưỡi ngựa xông thẳng vào y. Hai tay ta cầm đại đao nhắm ngay đầu y chém xuống, biết rằng nhát này không trúng thì tính mạng coi như giao cho y.”

“Lưỡi đao còn cách đầu y một thước, gã người Liêu kia đột nhiên chộp ngay một người đưa lên đỡ. Ta hốt hoảng nhìn lại thì ra là lão nhị trong Đỗ thị tam hùng ở Giang Tây, vội gượng giữ đao lại. Cán đao giật về trúng ngay đầu con ngựa ta đang cưỡi nghe đánh chát, con vật đau quá liền hí một tiếng, nhảy chồm lên.”

Ngay lúc đó gã người Liêu kia phóng chưởng đánh ra, con vật đang lúc nhảy dựng lên vừa đúng lúc để giúp ta một đòn, nếu không ít ta đã xương cốt gãy hết, còn sống sao được tới ngày nay?”

“Chưởng lực của gã thật là khủng khiếp, hất ta cả người lẫn ngựa bật ngửa ra sau. Thân hình ta bay bổng lên, rơi xuống một ngọn cây, lơ lửng giữa trời. Khi đó ta hồn bất phụ thể, chẳng hiểu mình đang ở chỗ nào, đã chết chưa. Lát sau ta mới nhìn xuống, thấy anh em vây đánh gã người tiêu kia mỗi lúc một ít dần, chỉ còn độ năm sáu người. Vừa khi đó ta nhìn thấy vị nhân huynh này…”

Nói tới đây ông chỉ vào một cái gã đàn ông,y không xấu cũng chẳng đẹp, không già cũng chẳng trẻ, chỉ có thể đoán khoảng từ ba mươi đến sáu mươi tuổi.

Người này một thân Xúc Cốt Công tinh diệu, có thể thay đổi nhân dạng hình dáng mau lẹ, cũng là một trong những người tham dự vào vây giết năm xưa, đến từ Xung Tiêu động, y tên Triệu Tiền Tôn.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới