Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2228: Kiều Phong thân thế



Triệu Tiền Tôn kể tiếp: “… lạng đi một cái, té lăn xuống vũng máu, lại tưởng y cũng chết rồi.”

Triệu Tiền Tôn lắc đầu nói: “Chuyện đó nói ra thật đáng hổ thẹn, nhưng cũng chẳng giấu giếm làm gì. Có phải ta bị thương đâu, vì sợ quá nên tim ngừng đập, mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự đó thôi. Quả đúng thế, ta là con quỷ nhát gan, thấy gã giết người nhiều quá bèn ngất xỉu.”

Trí Quang tiếp tục nói: “Gã người Liêu kia lợi hại chẳng khác gì ma quỉ sát hại anh em, ai nói không sợ thì thật là nói bậy.”

Ông ta nhìn lên vầng trăng non treo lơ lửng trên không rồi lại tiếp: “Lúc đó bên ta chỉ còn bốn người chiến đấu với tên Liêu cẩu. Huyền Từ sư huynh biết không xong, thế nào cũng chết cả bèn luôn mồm hỏi: Ngươi là ai? Ngươi là ai? Gã người Liêu kia không trả lời, chỉ trong chốc lát lại giết thêm hai người nữa.”

Uông Kiếm Thông thở dài nói tiếp : “ lúc đó, y phóng chân phải lên đá trúng ngay huyệt đạo trên lưng ta, tiếp đó chân trái theo thế Uyên Ương Liên Hoàn, đá trúng huyệt đạo nơi mạng sườn của Huyền Từ phương trượng.”

Trí Quang nói tiếp : “Y dùng bàn chân mà đá trúng huyệt đạo, nhận huyện đã chính xác, cước pháp lại lạ lùng thực không thể tưởng tượng được. Nếu như chẳng phải chính mình cũng sắp chết đến nơi, hai người bị đá là hai người ta hằng kính ngưỡng thì chắc ta đã buột miệng hoan hô rồi.”

“Gã người Liêu kia giải quyết hết cường địch liền chạy đến bên tử thi của thiếu phụ, ôm xác vợ khóc rống lên một hồi cực kỳ bi thảm. Ta nghe tiếng khóc của y không khỏi mủi lòng, thấy tên Liêu cẩu hung ác như ma quỉ kia cũng còn có nhân tính, thống khốc bị ai chẳng khác gì người Hán chúng ta.”

Kiều Phong hai mắt đỏ bừng, tay bóp vở lấy mảnh gỗ trên bong tàu lan can, miệng hét lớn một tiếng, Hàng Long Thập Bát Chưởng phát ra.

Chưởng pháp bá đạo thoát ly lao ra bên ngoài mặt sông nước, quấy lên tầng tầng sóng nước, từng cột nước lớn bay lên cao bắn ra tung tóe mặt nước.

“ Aiii..” Hồng Thất Công buồn bả thở dài, Kiều Phong đứa trẻ này hắn cực kỳ ưa thích, một tay Giáng Long Thập Bát Chưởng là hắn truyền thụ cho, cũng xem như là nữa cái sư phụ.

“ A Di Đà Phật!!” Huyền Từ cùng đám tăng nhân lại niệm phật hiệu.

Triệu Tiền Tôn lạnh lùng nói tiếp: “Thế thì có gì là lạ? Loài dã thú còn có tình vợ chồng cha con, có khác gì con người đâu? Người Liêu cũng là người, có khác gì người Hán?”

Trí Quang kể tiếp: “Gã người Liêu kia ngồi khóc một hồi, ôm xác đứa con nhìn một lát, để hài nhi vào lòng mẹ, bước tới chỗ Huyền Từ phương trượng chửi bới một chập. Huyền Từ phương trượng cũng không chịu nhịn, giương mắt hầm hầm nhìn y, khổ nỗi huyệt đạo đã bị điểm, không nói được câu nào.”

“Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên hú một tiếng dài, nhặt một thanh đoản đao dưới đất, vạch chữ lên sườn núi. Lúc đó trời đã tối mịt, ta lại ở cách y khá xa nên không rõ gã viết những gì.”

Triệu Tiền Tôn tiếp lời: “Y khắc bằng chữ Khất Đan, ngươi có thấy cũng chẳng hiểu được.”

Trí Quang đáp: “Đúng thế, ta có thấy cũng chẳng hiểu được. Khi đó bốn bề vắng lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng dao khắc lên đá xoèn xoẹt, nghe cả tiếng đá vụn rơi xuống, ta nín hơi không dám thở mạnh. Không biết bao lâu, y vứt thanh đoản đao xuống nghe keng một tiếng, cúi xuống bồng xác vợ con lên, đi đến bờ vực thẳm tung mình nhảy xuống.”

Đám nữ nghe đến đây đều “A” lên một tiếng, không ngờ chuyện lại xảy ra như thế.

Trí Quang đại sư kể tiếp: “Các vị bây giờ nghe kể còn thấy ngạc nhiên, lúc đó chính mắt ta nhìn lại càng kinh ngạc bội phần. Một người võ công cao cường như thế ở nước Liêu ắt phải có thân phận cao quí, lần này đoàn võ sĩ đến Trung Nguyên tập kích chùa Thiếu Lâm, nếu như y không phải là đại thủ lĩnh thì cũng phải là một nhân vật trọng yếu.

Y bắt sống được Huyền Từ sư huynh cùng Uông bang chủ, còn bao nhiêu thì đã giết sạch, coi như toàn thắng rồi, ai ngờ đâu y lại nhảy xuống vực sâu tự tận chứ không thừa thắng tiến lên.”

“Khi ta tới bên bờ vực nhìn xuống, chỉ thấy mây tỏa mịt mù, sâu không thấy đáy. Y cũng chỉ có cái thân máu thịt, dù cho võ công cao cường tới mực nào mà đã nhảy xuống thì cũng không sao sống sót.”

“Ta giật mình kêu lên một tiếng. Ngờ đâu bên trong chuyện lạ lại có chuyện lạ hơn, ta vừa kệu thét lại có tiếng trẻ con khóc oa oa, rồi từ dưới vực sâu có một vật vọt lên rơi ngay trên mình Uông bang chủ nghe bịch một tiếng.”

“Thế rồi tiếng hài nhi khóc oe oe vẫn không ngừng, hóa ra vật rơi vào người Uông bang chủ chính là đứa nhỏ lúc nãy. Khi đó ta đã bớt sợ, từ trên cây trèo xuống, chạy đến gần Uông bang chủ, thấy đứa bé Khất Đan nằm trên bụng ông vẫn đang khóc.”

“Ta nghĩ một lúc mới hiểu rõ: nguyên lúc thiếu phụ Khất Đan bị giết, đứa con nàng tuy ngã xuống đất, nhắm mắt tắt hơi nhưng chưa chết hẳn. Gã người Liêu kia đang khóc lóc thảm thiết, sờ mũi con thấy không thở nữa lại tưởng vợ con chết cả rồi, nên ôm hai cái xác nhảy xuống vực tự tận.”

“Đứa hài nhi bị chấn động, tỉnh lại khóc ré lên. Gã người Liêu kia thân thủ quả là ghê gớm, không muốn con phải chết theo mình dưới vực sâu, lập tức bế đứa trẻ quăng lên. Y lượng đúng phương vị khoảng cách nên nhắm ngay bụng Uông bang chủ mà ném, để cho hài nhi không bị thương.”

“Gã đang ở lưng chừng, vừa phát giác ra đứa con chưa chết lập tức tung lên, tâm linh chuyển biến đã mau lẹ, sử lực lại không sai một li nào, tài trí đó, võ công đó ai mà không khiếp sợ.”

“Ta nhìn anh em chết thảm, trong cơn đau lòng nhấc đứa bé Khất Đan lên định liệng vào vách đá cho chết luôn. Tay ta vừa giơ lên thì đứa trẻ lại khóc oa oa, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt to đen láy nhìn ta.”

“Nếu ta không trông vào mặt nó thì đã quật chết tươi rồi, chả còn chuyện gì nữa. Thế nhưng ta thấy khuôn mặt đứa trẻ thật đáng yêu không nỡ ra tay, nghĩ bụng: Hiếp đáp một đứa trẻ chưa đầy tuổi thì thật là hèn mạt, còn nói gì nam tử hán, đại trượng phu?”

“Sau đó ta đến định giải huyệt cho Huyền Từ sư huynh và Uông bang chủ nhưng tài nghệ ta kém cỏi, lại thêm công phu đả huyệt của gã Khất Đan kia đặc dị, ta ra sức nào nắn, nào vỗ, nào thoa, nào bóp, hì hục đến đẫm mồ hôi, dùng đủ mọi cách mà thủ lĩnh đại ca và Uông bang chủ vẫn trơ trơ không nhúc nhích, cũng chẳng mở miệng nói được.”

“Ta không còn cách nào khác hơn, lại sợ bọn Khất Đan tới tiếp viện nên dắt ba con ngựa tới, đem Huyền Từ sư huynh và Uông bang chủ buộc lên lưng ngựa. Chính ta cũng cưỡi một con, tay ôm đứa trẻ Khất Đan dẫn thêm hai con ngựa nữa chạy suốt đêm rời Nhạn Môn Quan tìm thầy thuốc chuyên về trật đả nhờ giải huyệt, cũng chẳng ăn thua gì. May sao đến tối hôm sau là đủ mười hai giờ, huyệt đạo hai vị tự nhiên khai thông.”

Uông Kiếm Thông kể tiếp : “ huyệt đạo giải trừ, ta cùng Huyền Từ phương trượng
nhớ ngay đến chuyện võ sĩ Khất Đan tấn công chùa Thiếu Lâm, nên lập tức quay lại Nhạn Môn Quan xem xét tình hình. Thế nhưng chỉ thấy máu đổ thịt rơi đầy mặt đất, hiện trường vẫn nguyên vẹn so với hôm trước.

Ta thò đầu ra nhìn xuống vực cũng không lần được một chút manh mối nào. Chúng ta bèn cùng nhau đem thi hài anh em mai táng, nhưng khi đếm lại chỉ có mười bảy tử thi. Đúng ra số người tuẫn nạn phải là mười tám, sao bấy giờ lại thiếu mất một?”

Ông ta nói tới đây đưa mắt nhìn Triệu Tiền Tôn.

Triệu Tiền Tôn nhăn nhó cười nói: “Trong đám này có một xác chết hồi sinh, đi đi lại lại được cho đến ngày nay. Cái xác ấy chính là Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh Vương ta đây.”

Trí Quang lại nói: “Lúc đó ba người chúng ta cũng không lấy làm lạ, lại nghĩ trong lúc hỗn chiến, nhân huynh đây đã chết lặn xuống vực thẳm mất xác cũng là chuyện thường. Bọn ta mai táng anh em xong rồi, căm tức chưa tan, lại đem các xác chết Khất Đan liệng hết xuống dưới Loạn Thạch Cốc.”

Uông Kiếm Thông nói : “ lúc đó Huyền Từ phương trượng nói với ta rằng :Kiếm Nhiêm huynh, gã Khất Đan kia mà muốn giết hại người chúng ta thật dễ như trở bàn tay, sao lại chỉ đá vào huyệt đạo để cho mình sống tới bây giờ?”

Ta đáp : Việc đó ta cũng nghĩ mãi mà chưa ra, hai ta là nhân vật đầu sỏ giết cả vợ con yêu dấu của gã, cứ lý mà nói thì phải đuổi tận giết tuyệt mới đúng.”

“ A Di Đà Phật” Huyền Tự đem chuỗi niệm châu dừng lại, rồi nói : “ khi đó ta nghĩ y khắc chữ lên bia đá có thâm ý, ba người chúng ta lúc đó không ai hiểu văn tự Khất Đan, bần tăng bèn xuống suối lấy nước hòa máu đọng dưới đất tô lên vách đá, sau đó xé trường bào màu trắng, in vào đó.”

Trí Quang than thở : “ Y chỉ dùng một con dao găm mà khắc chữ sâu vào đá phải đến hai tấc, riêng thủ kình đó cũng đủ xưng hùng thiên hạ không ai bì kịp rồi.”

Uông Kiếm Thông nói : “ Vào trong quan ải rồi, ta đi tìm một gã lái ngựa thường qua lại Thượng Kinh nước Liêu buôn bán, y có biết chữ Khất Đan, đưa tấm vải cho y xem, nhờ dịch ra chữ Hán rồi viết lên giấy.”

Nói đến đây Uông Kiếm Thông ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng, thần sắc tràn đầy bất đắc dĩ.

“ Trong đó viết gì?” Kiều Phong hét lớn, đôi mắt ẩn ẩn hiện lên đỏ hồng tơ máu.

Đế Thiên An nói : “ Ghi lại chuyện đưa mẹ ngươi đi qua Nhạn Môn Quan lại bị một đám người tặc nhân tập kích. Bọn họ vì hổ thẹn hành vi giết người của mình mà
gửi nuôi tại nhà một nông dân dưới chân núi Thiếu Thất. Cũng chính là cha me nuôi ngươi hiện giờ”

“ A Di Đà Phật” Trí Quang cùng Huyền Từ đám người lại niệm lên một tràng.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới