Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2235: Vây công thảm trạng



Đối với Đế Thiên An tới nói, chỉ là Từ Hàng Kiếm Điển như thế nào có thể làm khó được hắn, vẻn vẹn liếc mắt nhìn, hắn liền đem Từ Hàng Kiếm Điển nắm giữ toàn bộ rõ ràng thông suốt .

Từ Hàng Kiếm Điển nói trắng ra, môn công pháp này chủ yếu kỳ thực chính là tu luyện tinh thần chi pháp, bước đầu tiên liền cần tại sâu trong linh hồn ngưng tụ ra một cái Kiếm chủng.
.
Vẻn vẹn bước đầu tiên, liền vây chết vô số võ giả, nếu không phải là có siêu cường thiên phú võ đạo, liền bước đầu tiên đều không thể nhập môn, cho dù tìm được Từ Hàng Kiếm Điển môn công pháp này cũng là chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Kiểm chủng ngưng hiện dần qua tu luyện mà đúc thành Kiếm tâm.

Có thể tưởng tượng được, đạt đến Kiếm Tâm Thông Minh cảnh giới, ngoài trừ tốc độ phản ứng nhãn quang siêu cường nhìn rõ hết thảy, càng đáng sợ hơn chính là nó còn có thể mượn nhờ thiên địa chi lực, một phần lực liền có thể phát huy ra mười phần lực lực phá hoại.

“Đang đang đang”

“ Phốc xích!!”

“ Ầm ầm”

Trăm thanh trường kiếm vũ động, cùng bảy người Sư Phi Huyên va chạm, tiếng chói tai kim loại cùng bén nhọn cắt phá da thịt, và cả âm thanh từng cột nước bắn phá lên không do khí kình của bảy người gây ra.

Công qua thủ lại, trăm thanh trường kiếm kết thành một cái lồng giam vây ép lấy bảy người, buộc cả bảy người phải rơi xuống mặt nước bên dưới.

Không hề có bị mặt nước nhấn chìm, mà bảy người vận công, khiến thân thể nháy mặt nhẹ đi đạp trên những vật thể trôi sông mà đứng.

“ Đang đang đang đang”

Chói tay ma sát vang lên, Đế Tâm tôn giả mang theo thiền trượng vung ra cùng với mười thanh trường kiếm xông đến va chạm, phát ra chói tay hoa lửa, kình khí tứ tung tản phát.

Những người còn lại cũng được Đế Thiên An chiếu cố, trường kiếm uốn lượn tại không trung phá không mà đến, sắc bén như thần binh lợi nhận cắt xé da thịt, từ các góc độ bất đồng liên miên công kích.

“Ầm ầm ầm”

Từng cột sóng nước bốc lên bởi kình khí tứ tung từ bảy người sử ra chống trả lại từng thanh trường kiếm công kích.

Thời gian trôi đi liên miên bất tận công kích, trường kiếm cũng để lại cho bảy người vết thương, máu tươi nhiễm bắn ra ngoài.

Ninh Đạo Kỳ sắc mặt tái nhợt không có chút hồng hào, thân thể lấy mắt thường nhìn thấy chậm rãi gầy đi một vòng lớn, biến thành da bọc xương, cơ thể đổ ra máu tươi không ngừng.

Liên miên chống rả hắn không chống đở được nữa, kéo dài hắn chỉ có chết.

Cả thảy 100 thanh, mà chỉ có 7 người, chết người là Phạm Thanh Huệ cùng Sư Phi Huyên mỗi người 3 thanh mà thôi. Còn lại chia đều cho 5 gả đàn ông bọn họ, đãi ngộ kiểu này để cho 5 gả muốn khóc không được.

“ Đành vậy” Ninh Đạo Kỳ cắn răn làm ra quyết định, thân thể thả lỏng, nháy mắt cơ thể trầm trọng rồi chìm dưới mặt nước sông, thông qua đó thoát khỏi công kích của trường kiếm, để mặc dòng nước cuốn đi.

Chỉ là trong mắt lấp loé ánh sáng càng sâu, hắn cảm giác mình thật giống tìm thấy tầng kia màng mỏng, cái kia vô thượng cảnh giới lóe lên cửa lớn, trước đó mới chính là hắn vẫn tha thiết ước mơ 'Phá toái hư không' .

“ Hừ” Đế Thiên An hừ một cái, khống chế đám phi kiếm cuốn lấy Ninh Đạo Kỳ truy theo không dứt, quát : “ bạo”

“ Oanh!!!”

Từng cột nước cao bảy tám mét bốc lên cao, bắn ra nước tung tóe, làm mặt sông dậy sóng.

Ninh Đạo Kỳ một đời đại tông sư cuối cùng vẫn là chết tại dưới một kiếm kia.

“ Phốc” Tứ đại thánh tăng khạc ra một ngụm máu, thân hình rơi xuống mặt nước sông, trên thân thể từng đạo vết thương sâu thoẳm, thậm chí một vài bộ phận bị mất đi trước mấy chục thanh trường kiếm liên miên công kích.

Rơi xuống nước vẫn chưa hết nguy hiểm, trường kiếm truy theo không dứt, từ trên phóng xuống mặt nước truy giết không tha.

“ Phốc phốc”

Huyết hồng nhiễm ra, mặt sông bên dưới đỏ lòm máu tươi lan tỏa.

Theo sau Ninh Đạo Kỳ, Phật môn tứ đại cao tăng cũng bỏ mạng chết trận.

Không phải là bọn họ yếu kém, mà bởi vì bọn họ chọn nhầm người chiến đấu, một kẻ như Đế Thiên An không phải là đám phàm nhân như bọn họ có thể đối đầu.

“ Về” những thanh trường kiếm còn lại dưới sự điều khiển của Đế Thiên An trở về vị trí hắn, rồi hội nhập vào người trả lại năng lượng.

Sư Phi Huyên cùng Phạm Thanh Huệ chỉ đối phó với 3 thanh, nhẹ nhỏm hơn nhiều, tận dụng được cơ hội, xuất kiếm gạt đi nâng lên khinh công thoát đến bờ sông.

“ Công tử, có cần truy đuổi hay không?” Tứ Kiếm đi lại gần dò hỏi.

Đế Thiên An lắc đầu, nói : “ chạy, trước mặt ta bọn họ chạy thoát”

“ Choang!!!” chung rượu trên tay Vưu Sở Hồng, lẫn cầm trên tay vò rượu rót chuẩn bị uống Thương Tú Phương rơi xuồng.

Như bọt biển tan vở, mái tóc đen tuyền nhường chổ cho rực rở tóc vàng tung bay trong gió, đôi mắt luôn nhắm nghiền đả mở ra.

Đó là một đôi không tồn tại trên đời, người phàm không thể có được nhãn đồng, như sao trời rực sáng, từng vòng tròn màu vàng ở trên đó, chín câu ngọc xếp trên, tại con ngươi là những bông hoa vàng nhạt xếp chồng lên.

“ Đây..đây..!!!” Thượng Tú Phương đứng chết trân một chố, cái miệng há to nhìn gả nam tử xa lạ mà quen thuộc kia.

Các câu ngọc điên cuồng xoay chuyển, xạ phát ra ánh sáng.

Chỉ trong sát na, Phạm Thanh Huệ cùng Sư Phi Huyên đả chạy đi xa dưới Rintensei đả được hoán đổi cho hai vật thể trên bong thuyền.

“ Bịch” Hai tiếng vang nhỏ, hai người như quay cuồng đầu óc theo quán tính mà ngả xuống sàn.

“ Ngươi..!!”Phạm Thanh Huệ cùng Sư Phi Huyên vội đứng lên, vừa mới ngẩng đầu thấy Đế Thiên An ngoại hình, chấn kinh thốt lên một tiếng rồi ngây dại.

“ Lớn mật, dám bất kính với Đế Chủ” Tứ kiếm quát lạnh một tiếng.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.