Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2242: Lỗ Diệu Tử



Nhã thất không cần lớn, hoa thơm không cần nhiều. Trước cánh cửa bên trên có treo tấm biển đề ba chữ "An Lạc Ổ".

Trên cây cột đối diện với cửa ra vào có treo đỗi liễn, bên trên viết "Chiêu nghi điệu cầm, mộ nghi cổ sắt, cựu vũ thích chí, tân vũ sơ lai".

Tự thể phóng khoáng xuất trần, đường bút mạnh mẽ có lực.

Gian đại sảnh bên dưới được bài trí theo kiểu tứ diện sảnh, thông qua cách bài trí các bồn hoa và cửa sổ che lấp đi vẻ nguy hiểm của vách núi phía sau, đi vào bên trong sảnh có thể thấy trần thiết không hề hoa lệ, nhưng lại hết sức u nhã tự nhiên.

Ở góc phòng có một cầu thang bằng gỗ lim thông lên tầng trên.

Đế Thiên An bước ra một bước, thân hình đả xuất hiện tại tầng trên nơi.

Tầng trên dùng làm bình phong chia làm hai gian nhỏ, một bên bày bàn ghế, bên kia có lẽ là nơi chủ nhân nghỉ ngơi. Lúc này đang có một người đứng trước cửa sổ, mặt hướng ra ngoài.

Là một cái lão nhân rất cao, thêm vào bộ trường bào rộng thùng thình, khiến cho lão có một khí thế trầm ổn nha một trái núi sừng sững.

Gương mặt hết sức đặc biệt với hai hàng lông mày vừa đen vừa rậm kéo dài đến tận mang tai, bên dưới là cặp mắt ưng sáng rực, khóe miệng và dưới mắt đầy những nếp nhăn, khiến cho người cảm thấy lão có một vẻ không màng thế sự, mệt mỏi và thương cảm lạ thường.

Lão có một chiếc mũi thẳng, cao, thêm vào cặp môi tự nhiên toát lên ngạo khí, gương mặt thon dài thanh tú, giống như một vị vương hầu quý tộc đã từng được hưởng mọi phú quý vinh hoa trên đời, nhưng giờ tâm đã nguội lạnh như tro tàn, không còn muốn liên quan gì đến chuyện đời nữa vậy.

“ Hảo thân pháp” lảo giả khen một cái, con mắt nhìn chăm chú gã tuấn lãng nam tử phía trước.

Lão lại nhẹ nhàng nói: “Tiểu huynh đệ, mời ngồi xuống nếm thử Lục Quả Dịch của lão phu ngâm xem sao".

Trên bàn có bày bình nhỏ và mấy chén rượu, mùi hương thoang thoảng bay lên. Dưới ánh sáng của hai ngọn cung đăng, ngoại trừ bàn ghế ra thì cũng chỉ có mấy thứ gia cụ cần thiết, tất cả đều được đóng bằng gỗ soan, khí phái cổ nhã cao quý.

Tiếng thác đổ ào ào vẫn ẩn ước vang lên đằng xa.

Đế Thiên An gật đầu, ngón tay khẻ vẩy một cái, bình rượu lăng không rót đầy chén rượu rồi bay đến tay hắn, tay nâng chậm rãi uống.

Rượu vào đến cổ họng, mùi vị đậm đà, êm dịu, hiếm có nhất là mùi hương tuy nồng nhưng rất hài hòa, khiến cho dư vị kéo dài mãi không dứt.

Lão nhân đối với võ công của gả công tử lạ hoặc này bài ra làm như không thấy, chậm rãi nói: “Rượu này dùng sáu loại quả tươi là thạch lựu, nho, hạnh tử, sơn trà, thanh mai, dứa ủ thành, phải qua các công đoạn như chọn quả, rửa sạch, ngâm nước, cắt nhỏ, bỏ hạt, tẩm ướp, lọc nước, lên men, điều vị, lọc lại, sau đó cô đọng mới thành. Nhưng muốn uống được thì còn phải cho vào thùng gỗ, chôn sâu dưới đất thêm ba năm nữa, mùi vị chắc là không đến nỗi chứ?”

Đế Thiên An gật đầu : “ tàm tạm”

Bản thân là chế rượu người, đương nhiên kiến thức về rượu hắn đương nhiên là có, đi qua các thế giới, hắn tự tay nhưỡng ra không ít các loại rượu, uống qua vô số loại rượu khác nhau, cho nên rượu vừa uống cũng không để hắn bất ngờ gì.

Lão nhân trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “ lão phu cư ngụ ở đây ngoại trừ Thương Tú Tuần ra, trước giờ chưa có người nào dám đến chỗ này cả. Thật không ngờ đêm nay lại công tử lại đến đây”

“ Ồ, lảo biết ta ư?” Đế Thiên An hỏi.

Lão nhân cười ha hả, vuốt râu nói: “ lảo tuy ở nơi này ẩn cư ba mươi năm, nhưng thời gian ở bên ngoài thì nhiều, thời gian ở đây thì ít, danh tiếng của công tử như sấm bên tai. Lão phu từng một lần chứng kiến phong thái của công tử, cử thế vô song, cho nên khi công tử đến cũng không lạ gì”

Đế Thiên An gật đầu nói : “ không sợ ta lấy mạng của ông ư?”

Lảo nhân cười đáp : “ công tử nếu muốn giết ta, ta có thể chạy đến nơi nào”

Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên một đời cùng ba nam tử tử có gút mắc, lần lượt là Tà Vương Thạch Chi Hiên, Phách Đao Nhạc Sơn, người cuối cùng chính là lảo nhân đối diện với Đế Thiên An hiện giờ Lỗ Diệu Tử.

Chúc Ngọc Nghiên yêu nhất người là Thạch Chi Hiên, sau lại sự xuất hiện của Bích Tú Tâm khiến hai người trở mặt thành thù, Âm Hậu không ngừng truy sát Tà vương

Phách Đao Nhạc Sơn dây dưa là Chúc Ngọc Nghiên vì trả thù Thạch Chi Hiên cho hắn mang nón xanh, cùng Nhạc Sơn có một đứa con gái, hiện giờ là Đông Minh phái chuyên cung cấp vũ khí cho các thế lực trung nguyên, Đơn Mỹ Tiên.

Mà Lỗ Diệu Tử so với hai người kia lại càng thảm, hắn si mê Chúc Ngọc Nghiên, kết quả bị Âm Hậu một chưởng đánh thành trọng thương.

Lỗ Diệu Tử cũng không phải là chân thật tên gọi của y, bản danh là Vũ Văn Khải, là Vũ Văn Phiệt người, hơn nữa lại là bậc kỳ tài.

Xông xáo giang hồ rất nhiều người đều là dùng tên giả, rất ít dùng tên thật. Lỗ Diệu Tử cũng là vậy, tuy hắn tài hoa kiệt suất nhưng tinh lực có hạn lại phân tâm nhiều môn, dẫn đến thực lực thua xa Thạch Chi Hiên cùng Nhạc Sơn.

Đế Thiên An nhìn Lỗ Diệu Tử, lại uống một ngụm rượu nói : “ Thiên Ma chân khí trên người ngươi, chính là Ngọc Nghiên để lại”

Lỗ Diệu Tử cũng không quá ngạc nhiên, dù sau việc Âm Quỳ phái đứng sau Đế Thiên An và cả đích thân Âm Hậu áp tràng, giang hồ lớn nhỏ thế lực đều biết cả rồi,
thốt lên: “ Hừ, bình sinh ta đã làm ra hai chuyện hối hận cả đời, một trong hai chuyện đó chính là đã yêu phải nữ nhận đó. Thật không ngờ Lỗ Diệu Tử này tự phụ bình sinh, lại liên tiếp sai lầm. Tạo hóa trêu ngươi, hừ ta còn lời gì để nói nữa chứ?”

Đế Thiên An ngẩm nghĩ, nói : “ chuyện thứ hai có phải là nương của Thương Tú Tuần cái chết”

Lỗ Diễu Tử nghe xong cười khổ, đáp : “ đều không qua được công tử ánh mắt, đúng vậy chuyện thứ hai lão phu sai lầm nhất là hại chết nàng ấy”

Với nhãn quang của mình Đế Thiên An có thể thấy rõ trong ở Lỗ Diệu Tử trong cơ thể một đạo âm lãnh hắc ám chân khí, ẩn núp ở kinh mạch ở, không ngừng nuốt chửng tinh lực, lớn mạnh tự thân sức mạnh, giờ khắc này đã cùng Lỗ Diệu Tử huyết nhục dung hợp lại cùng nhau, khó có thể loại bỏ.

Đây chính là nhiều năm trước đến nay Âm Hậu đánh một chưởng lên người Lỗ Diệu Tử, để lại Thiên Ma chân khí trong người hắn.

Nhiều năm nay vẫn làm cho hắn chịu khổ không ít, đến bây giờ nếu y mạnh mẽ loại bỏ, tất nhiên sẽ chịu trọng thương, thậm chí là lập tức mất mạng.

Luận quỷ dị, uy lực mạnh mẽ, Thiên Ma Quyết cảu Âm Quỳ phái không bằng Đạo Tâm Chủng Ma của Tà Cực tông, nhưng lại thắng ở chổ tu luyện dể dàng hơn.

Không phải người nào cũng có thể tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma.

Đặc biệt Thiên Ma chân khí có tính ăn mòn,bình thường võ giả trúng Thiên Ma chân khí, thống khổ không chịu nổi, loại bỏ lại cực khó, cuối cùng bị Thiên Ma chân khí cắn nuốt hết tinh huyết rồi chết.

Lỗ Diệu Tử tuy võ công kém hơn Thạch Chi Hiên cùng Nhạc Sơn nhưng hắn võ công cũng không thấp. Lại thêm kiến thức uyên thâm, loại rượu mà hắn nhưỡng ra này chính là thứ giúp hắn chèo chống lại Thiên Ma chân khí ăn mòn.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.