Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2255: Hắc Long, Bất Tử Điểu



Đại địa rung chấn, cuồng phong rít gào trên bầu trời Triều Ca.

“ Không phải là thật đó chứ”

“ Đó là...”

“ Chỉ có Thiên mới có thể điều khiển được thần thú viễn cổ”

“ Đến vua của chúng Thần cũng đích thân giá đáo..”

“ Ta chỉ nghe trong truyền thuyết, thật không ngờ có ngài gặp được..”

“ Là rồng đấy..”

“Ah.. nó đến rồi”

“ Làm sao giờ”

“ To quá”

Chúng tướng sỉ Triều Ca lẫn quân Chu cả kinh thốt lên nhìn bầu trời, một thân đen nhánh khổng lồ khó mà đong đếm được, một đầu dữ tợn tràn đầy vảy kín, một con hắc long khổng lồ chậm rải từ bầu trời hạ xuống.

Thành Triều Ca khổng lồ nhưng đứng trước nó cũng nhỏ bé.

Tại lưng rồng phía trên chính là Thần Tộc cường giả, Lục bộ đại thần.

Hỏa bộ Đại Thần- Thái Cực; Vũ bộ Đại Thần – Lưu Nguyệt; Ôn bộ Đại Thần – Quỷ Mộc; Diêm bộ Đại Thần – Thập Hình; Lôi bộ Đại Thần- Truy Nhật.

Và cả chúa của chúng Thần tộc đang trong miệng của hắc long- Thiên.

Không chỉ có Thiên Khôi phạt Trụ, mà lần lượt Ôn bộ Đại Thần – Quỷ Mộc; Diêm bộ Đại Thần – Thập Hình từ Hắc Long nhảy xuống mặt đất, một kẻ thả ra chướng khí chứa kịch độc giết quân Thương còn một kẻ lao đến Tử Vũ giao chiến.

Quỷ Mộc hoành hoành giết mấy tên quân Thương, trực tiếp lột da người một cách tàn nhẫn, làm rét run những binh sỉ quân Thương lẫn quân Chu.

“ Xoẹt”

Ánh kiếm lóe lên, cánh tay trái của Quỷ Mộc bị chém xuống, máu tươi màu đỏ bắn ra vươn vải, người chém xuống lại là Trụ Vương cứ tưởng đả bị một quyền của Thiên Khôi đánh chết.

Tiếp theo, trong mắt nhân loại khiếp sợ thấy được Trụ Vương nâng lên đỏ lòm kiếm đem Quỷ mộc cao cao tại thượng, một tồn tại mà nhân loại cho rằng không thể địch lại chém, từng đao chém xuống để cho Quỷ Mộc thống khổ kêu gào.

Trụ Vương liên tục chém lên thân thể Quỷ Mộc, để hắn liên tục kêu rên thống khổ. Y muốn tiếng hét này vang lên trước mặt mọi người, hủy diệt sự tôn kính của Thần.

Trong ngày thường những cái kia Thần tộc đều là cao cao tại thượng hình dạng, Nhân tộc chỉ là nô bộc hèn mọn, bây giờ trước mắt đám người lại thấy được một cái Nhân tộc lại có thể cho Thần tộc thống khổ, dồn vào hiểm cảnh.

Trụ Vương mục đích chính là vì nói cho cái khác Nhân tộc, Thần tộc cũng không phải là không thể chiến thắng.

Loại này cử động chẳng khác nào là một cái tát vang dội lên mặt Thần tộc, Thiên Khôi đứng gần đó làm sao mà chịu được, nhanh chạy đến lớn tiếng : “ phàm nhân! Xem ra ngươi cũng có bản lãnh, để ta đấu với ngươi”

Nói xong Thiên Khôi bùng nổ thần lực.

“Kim Cương Giới- Thần Lực! Toái Nhạc”

Trụ Vương nâng lên hai thanh trường kiếm chặt chém đến Thiên Khôi tiếp cận.

“ Keng keng keng”

Ở Thiên Khôi trọng quyền liên kích bên dưới, Trụ Vương cầm trong tay song kiếm gian nan chống đối.

Đối mặt Thiên Khôi liên miên song quyền đánh lên, từng đạo cường lực trọng kích dồn nén, khiến cho Trụ Vương bị ép rút lui mấy chục mét, ở trên mặt đất bày ra hai cái thật dài rãnh sâu.

Thiên Khôi vừa công kích lạnh giọng nói: “Phàm nhân, ngươi còn chưa sử ra bản lĩnh thật sự, hãy tung hết sức ra đi”

Một đường đè đánh đem Trụ Vương liên tục đẩy lùi, kình khí tản phát ra mãnh liệt.

“Ngươi đả thấy bạn ta chưa?” Trụ Vương đáp : “ vậy thì ra đây đi”

Trụ Vương nói xong, gầm lớn một tiếng, từ người bùng nổ ra khiếp người sức mạnh, lại có thể chặn lại được thế công mãnh liệt của Thiên Khôi.

Lúc này đây xung quanh người Trụ Vương lại xuất hiện những căn lông chim đỏ thẫm, số lượng càng ngày càng nhiều. Vô số căn lông chim đỏ thẫm xoay tròn trên đầu hai người đang giằng co.

Đột ngột, tại phía sau lưng Trụ Vương vang lên “ rắc rắc” thanh âm, rồi mắt thường có thể thấy được một đôi cánh chim màu đỏ mọc ra, hỏa diễm cuồn cuộn bốc lên.

“Oanh!”

Trụ Vương trên người tản phát ra thần lưc, song trường kiếm trong tay đột nhiên dùng sức đem Thiên Khôi đẩy về phía sau đẩy lui mấy chục bước.

Lực lượng trên người Trụ Vương mỗi lúc càng mạnh, dưới chân hắn mặt đất trở thành nóng cháy nham tương, mà trên người hắn màu đen áo giáp áo choàng tại cổ này thần lực ảnh hưởng dưới chuyển biến thành màu đỏ, tản phát ra khiếp người nhiệt năng.

“ Là thần lực, hắn chỉ là phàm nhân làm sao có thể sử dụng thần lực, hơn nữa còn lại là rất cương mãnh.. không lẽ” Thiên Khôi biến sắc khi cảm nhận lực lượng cường đại từ Trụ Vương truyền ra, giờ phút này trong đầu hắn liên tưởng đến một thứ, một thứ đả lưu truyền trong Thần tộc.

“Áo giáp trên người vua Thương không phải của nhân gian” Cơ Phát suy tư nói.

Không chỉ phàm nhân bên dưới kinh ngạc mà cả đứng trên Hắc Long những cường giả Thần tộc cũng chấn kinh lên.

Thái Cực khó hiểu nói : “ Nhìn thấy chứ, trên người tên khỉ này lại tản phát ra thần lực. Chuyện này là sao?”

Truy Nhật nói : “ Hay quá đi. Ngươi đả từng nghe qua trong Thần Tộc chúng ta có một truyền thuyết.. Là chuyện xảy ra trước lúc ta sinh ra.”

“ 600 năm trước từng có một cuộc chiến thê thảm, Thiên chiến đấu với viễn cỗ thần thú. Cuối cùng sau bao nhiêu khó khăn cuối cùng cũng giết được nó. Nhưng nghe nói con thú này không hủy diệt, chỉ cần một chút tàn tro là có thể sống lại”

“ Tên của nó nếu ta không nhầm đó là... Bất Tử Điểu”

Cùng thời gian, nội thành Triều Ca cao nhất trong thành Trích Tinh Lâu phía trên.

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ có mặt tại nơi này, hai người này tại Triều Ca mà nói thân phận chẳng một chút nhỏ.

Chỉ tầm 7, 8 tuổi mét rưởi đổ lại bé trai, có mấy phần dung mạo tựa như Trụ Vương là vương tử của Triều Ca, đứa con trai giữa Trụ Vương cùng Đát Kỷ.

Nữ tử một bộ bạch y gương mặt thanh tú còn lại, chính là mẫu phi của Vũ Canh, nàng còn một cái tên khác ngoài Đát Kỷ- Tâm Nguyệt Hồ.

“ Lợi hại quá, chiến giáp trên mình phụ thân đang biến đổi hình thái, giống như là có sinh mạng vậy” Vũ Canh ánh măt nhìn chăm chú vào cái bát đồng đựng nước, hắn lại thông qua cái bát này lại có thể nhìn rõ được bên ngoài thành chiến đấu.

Chuyển động cái bát động sẻ thay đổi góc độ hình ảnh, vật này tuyệt đối phàm nhân không thể làm được.

Mà Vũ Canh lại có thể quan khán là từ Tâm Nguyệt Hồ đưa cho, nàng vốn không phải là phàm nhân, mà là con gái của tiền nhiệm Tế Sư Thần Tộc- Phục Hy, một Thần Tộc.

Tại 8 năm trước Tâm Nguyệt Hồ gặp gở được Trụ Vương đem lòng yêu nhau. Tâm Nguyệt Hồ quyết định phản bội lại Thần Tộc, cùng Thương Thụ kết duyên phu thê đổi lấy tên Đát Kỷ.

Thần Tộc vốn coi rẻ Nhân tộc, cho nên một khi sự việc bại lộ, hành vi của Tâm Nguyệt Hồ chính là đại sỉ nhục của Thần Tộc, chỉ có thể bị bắt về nghiêm hình trừng phạt răn đe.

Suốt 8 năm nay trừ Thương Thụ cùng Thương Vũ ra thì Vũ Canh là người thứ 3 biết được bí mật này, mà hôm nay nàng mới nói cho Vũ Canh biết được.

“ Không sai, nó đúng là có sinh mạng” Đát Kỷ nói tiếp : “ trong áo giáp đó có 1 con thần thú đả từng khiến cho Thiên phải sợ hãi. Bất Tử Diểu trong truyền thuyết”

Vũ Canh không rõ lặp lại : “ Bất Tử Điểu”

Đát Kỷ lại nói : “ ta vốn không hiểu nhiều về nó.. Nó và tổ tiên của Đại Thương là Thành Thang từng có nhân duyên. Đó là khi ta theo phụ thân con đến Triều Ca ông ấy mới nói ho ta nghe”

“ 600 năm trước Thành Thang cùng người Hạ khai chiến, đại quân đến Tây Chi gặp được con Bất Tử Điểu mình đầy thương tích gần như sắp chết”

“ Thành Thương thấy thế liền thương xót, ông ấy quyết định cứu nó để cho linh hồn bất tử của nó vào trong áo giáp của ông ta. Chia nhau tinh huyết và nguyên thần, từ đó cả 2 trở thành tri kỷ vào sinh ra tử.”

“ Và Thành Thang được sự trợ giúp bí mật của Bất Tử Điểu cũng thuận lợi chiến thắng người Hạ, và kiến lập cơ nghiệp nước Đại Thương”

“ Sau khi Thành Thang qua đời, bộ áo giáp đó được tồn lưu trong mật thất hoàng gia, chỉ có nguời đời sau của Thành Thang mới có thể vào được.”

“ Lúc phụ thân con khoàng 10 tuổi thì đả nhìn thấy bộ giáp này. Ông ấy và Bất Tử Điểu có chung 1 mối duyên phận giống như Thành Thang lúc trước, ông ấy có thể giao tiếp với bộ giáp. Ông ấy cũng là người tiếp vị thứ 2 chịu phân chia sinh mạng với Bất Tử Điểu”

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới