Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2385: Tử Vũ thoát hiểm



Có Đế Thiên An, hai phe Thần Minh cũng tự biết lượng sức không kẻ nào dám làm trái ý của vị kia. Dù sao sống động sờ sờ ở ngay trên đầu bọn họ một màn kia cũng để cho bọn họ rét run.

Đế Thiên An muốn luyện đan, chính là dùng thi thể của hai phe mà luyện, bọn họ lẻ nào cũng muốn tham dự vào ư? Chán sống rồi ư?

Cuộc chiến đẫm máu tại Thần Vực cũng khép lại, với Thần tộc mà nói thì bọn họ đả thương động gân cốt.

Thiên chủ chúng Thần cùng viễn cỗ Ứng Long chết trận, Kết Tinh Sơn bị kẻ khác lấy đi, năm vị Thánh Vương trong Bạch Liên Thánh Vương cùng Lam Nguyệt Thánh Vương chết trận, ba vị Thánh Vương còn lại trọng thương.

Trăm Thần Chúng qua chi chiến chỉ còn mười lăm thành viên, Thiên Gian Lục Bộ tinh anh chết quá nữa, một tổn thất mà từ 10 vạn năm đến nay chưa từng có.

Phe Minh tộc thiệt hại cũng không kém, Đại Nguyên Soái cùng tứ vị Đại Tướng và năm vạn chiến sĩ Minh tộc đều chiến tử tại Thần Vực.

Nhưng với Minh tộc mà nói đây là kết quả không thể tốt hơn, đại bộ phận bọn họ vốn tưởng sẽ tất tử vô nghị, nhưng cuộc chiến đả dừng lại với chiến thắng nghiêng về phía bọn họ, tự nhiên vui mừng khôn xiết.

Tịnh Thổ một nơi, tan hoang đầy đổ nát.

“ Ta... không phải đã...” Tử Vũ choàng dậy, thị giác cùng xúc giác để cho hắn biết mình vẫn còn sống, ánh mắt nhìn về cơ thể phát hiện được thân thể mình lành lặn, cơ hồ những thương thế trên người đả biến mất như chưa tồn tại.

Hắn còn nhớ trước khi mình mất đi ý thức thì còn bị vây vào bên trong thế giới của Ác Thiền, thương thế trên người hắn cực kỳ nghiêm trọng, bằng thương thế đó, hắn không cho rằng mình có thể còn sống như hiện giờ.

Tử Vũ tràn đầy khó hiểu, ngẫm nghĩ : “ vết thương trên cơ thể tất cả đả biến mất, thế là thế nào?”

“ Ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi khá may mắn, hầu như cả ta cũng khó cứu sống ngươi” Chân Thiền Thánh Vương ở gần đó xếp bằng trên hư không đáp.

“ Ngươi đả cứu ta?” Tử Vũ hỏi, có mấy phần khó tin được Chân Thiền sẽ ra tay cứu hắn mà không giết hắn.

“ Ukm!Tử Vũ! Người như ngươi giờ thật hiếm. Ta không muốn ngươi chết” Chân Thiền Thánh Vương một tay chống cằm mình, chậm rãi cất lời : “ thực ra ta thực sự chưa có được bản lĩnh xoay chuyển sinh tử, mệnh đề này ta còn đang trong quá trình giác ngộ.”

Chân Thiền Thánh Vương lại nói : “ Ngươi chiến thắng Đại Thiên Thế Giới của ta và quan trọng hơn, ngươi đả phá vở tâm ma Ác Thiền. Ngươi dung ý chí vô cường mở ra vũ trụ bịt bùng, đốt cháy Ác Thiền trong tim ta, ta vẫy vùng trong ngọn lửa của ngươi và dần khôi phục lại bản thân. Ác Thiền là phần tối tăm nhất trong tâm ta, hắn lúc nào cũng làm ta phiền não. Tữ Vũ không ngờ rằng lại do ngươi rat ay, giải quyết tâm ma bao năm nay trong ta”

Tử Vũ đáp : “ ngươi nghĩ nhiều quá, ước muốn của ta là giết chết ngươi. Bất luận là Ác Thiền hay Chân Thiền”

Chân Thiền Thánh Vương rốt cục mở đôi mắt ra nhìn Tử Vũ, lại từ tốn nói : “ ngươi không cách nào có thế giết được ta, ta có thần lực gia trì, thân thể kim cang không gì xâm phạm. Dù cho chịu vết thương thế nào cũng không chết được. Nhưng dù có được cái vỏ mạnh nhất thì đả sao? Ta là một kẻ thất bại ta không hoàn mỹ..”

“Dù ta có thể lĩnh hội được chân lý thiên địa, nhưng lại thua ác niệm trong tâm.Cả đời ta không ngừng tìm kiếm, nghiên cứu chân lý. Ta muốn trở thành vị thần hoàn mĩ về bất kỳ phương diện nào. Nhưng sự thật chứng minh ta đả thất bại, mà đạo lý của ta không có người nghe”

Cả đời Chân Thiền Thánh Vương theo đuổi sự hoàn mỹ, và hắn có thiên tư trí tuệ lẫn ngộ tính siêu phàm, một lòng cầu đạo lẫn muốn đem những thứ mình hiểu ra truyền thụ cho kẻ khác, nhưng hắn thất bại.

Ác Thiền tâm ma nảy sinh, đó là mặt trái tiêu cực mà hắn không mong muốn nhìn thấy, hắn không cách nào tiêu trừ được.

Hắn tự cho mình trí tuệ hơn xa kẻ khác, thực lực lại mạnh mẽ vô cùng, nhưng đạo lý hắn ngộ ra hắn muốn dạy không có người nguyện ý nghe lấy.

Tử Vũ im lặng nghe lấy, một hồi trầm mặc, hỏi : “ vì sao không truyền đạo cho con ngươi?”

Cái đáp án mà Tử Vũ cần hắn nhiều năm về trước khi hắn đến trung thổ truyền đạo, thấy được con người bản tính đả nhìn ra được và từ bỏ.

Chân Thiền lên tiếng : “ nhiều năm về trước ta du hành qua trung thổ. Ta muốn truyền bá những đạo lý ta đả lĩnh ngộ được cho họ. Đáng tiếc ta thấy con người lúc không chịu quản giáo thì bản chất tàn ác sẽ bộc lộ ra, giữa các quần tộc nhất định xuất hiện tham lam trộm cắp và chiến tranh. Các ngươi tạo ra hàng loạt công cụ tra khảo người khác một cách tàn nhẫn.”

Tử Vũ một bên im lặng nghe, những lời của Chân Thiền Thánh Vương nói nhất thời hắn không phản kháng được. Bởi những điều kia là sự thật, Thần bóc lột nô dịch con người, nhưng giữa con người với nhau cũng nào kém cạnh, thậm chí còn so với Thần gấp không biết bao nhiêu.

Chân Thiền lại nói : “ ta đả thấy người giết người, người ăn thịt người. Sau đó ta từ bỏ truyền đạo vì ta thấy loài người tồn tại tính xấu. ”

Lại nhìn về Tử Vũ, hắn cười nói : “ không lâu trước, ta cũng từng nói những điều này với một nhân loại, cô gái đó tên là Bạch Thái!”

“ Bạch Thái!” Tử Vũ đại nảo hô lên, hắn cũng không ngờ trước mình Bạch Thái đả cùng Chân Thiền Thánh Vương trò chuyện.

“ Cô ta la người đầu tiên nói ta sai! Ngươi biết không! Ta cứ nghĩ rằng con người và Minh tộc là những kẻ ham thích bao lục, nhưng khi giao chiến với chúng, đọc tâm ý của chúng và những lời của Bạch Thái và vị kia đả làm thay đổi suy nghĩ của ta” Chân Thiền Thánh Vương cảm khái : “ có lẻ ta đả sai!”

Tử Vũ nghe xong tiếp lời : “ Ngươi nói con người có bản chất đen tối, ích kỷ, làm cho ngươi cảm thấy thất vọng. Nhưng con người đang học hỏi và trưởng thành. Họ đều nhu cầu hướng thiện, những người muốn nghe đạo lý chắc có khá nhiều, không bao gồm ta”

“ Truyền đạo cho con người, có khả năng sao?..” Chân Thiền Thánh Vương lẩm bẩm tự hỏi.

Tử Vũ nói : “ Ngươi từng thất bại, không có nghĩa là không thể, những người ta từng tiếp xúc rất nhiều người đều cần sự chỉ dẫn của linh tính. Ngươi có thể chọn người thích hợp để truyền dạy, rồi họ sẽ truyền lại cho người khác. Tri thức của ngươi sẽ được lưu truyền trong thế gian, đây không phải là khác vọng của ngươi sao?”

“ Tri thức của ta lưu truyền trong thế gian!!!”

“ Ukm!!” Tử Vũ gật đầu, xoay người bước đi : “ ngươi đã cứu mạng ta, chắc không đánh tiếp nữa đâu, ta đi đây”

Chân Thiền Thánh Vương nói : “ Tử Vũ, cuộc chiến đả kết thúc rồi!!”

“Kết thúc rồi!” Tử Vũ nghe xong thốt lên, cước bộ cùng dừng lại nghiêng đầu xoay về nhìn Chân Thiền Thánh Vương, mày cau lại : “ lẻ nào Thiên đã chết rồi”

Trước khi hắn ngất đi, đại chiến vẫn đang xảy ra, và Đế Thiên An đả nhập trận chiến, nếu như đại chiến cả hai phe dừng lại. Nói như vậy thì một trong hai phe thắng lợi, thì đó là thuộc về liên quân phản Thần.

Đế Thiên An sức mạnh đáng sợ thế nào hắn đả thấy qua, cho nên Tử Vũ tin rằng nếu chủ của chúng Thần- Thiên cùng y chi chiến. Phần thắng sẽ nghiêng về Đế Thiên An.

“ Tộc Thần đả bại, Thiên cũng đả chết” Chân Thiền Thánh Vương nói xong, ánh mắt lại ngước đầu nhìn về thiên không.

Tử Vũ nghe được cũng nhấc lên sóng gió, Thiên đối thủ mà hắn muốn giao thủ muốn đả bại đả bị chết, không khó để hắn đoán ra là do ai làm, thầm nói : “ Giết Thiên hẳn chính là Đế Thiên An!”

Thiên đả chết, làm cho Tử Vũ khá là tiếc nuối, bởi hắn tu luyện trở lại rèn ra Tru Thiên chính là muốn một lần đứng trước Thiên, một lần nữa nâng kiếm mà chiến, nhưng giờ đây kẻ kia đả không còn.

Nhìn thấy Chân Thiền Thánh Vương động tác, hắn ngước đầu nhìn theo.

Vừa nhìn đồng tử liền mở lớn, bởi hắn thấy được trên bầu trời phía trên là một cái to lớn vô cùng hỏa đỉnh chiễm chệ ở thương khung, một cái thân ảnh đạp không mà đứng, xung quanh y là đếm không hết lít nhít chấm nhỏ.

“ Y muốn luyện đan!” Tử Vũ nhận ra và đoán ra được Đế Thiên An muốn làm gì.

Ban đầu khi Tử Vũ tỉnh lại hắn cảm nhận trong không khí có mấy phần nóng bức, nhưng hắn không để ý mà bị Chân Thiền Thánh Vương thu hút, bây giờ đả hiểu cái nóng bức mà mỉnh cảm nhận là từ đâu mà ra, chính là hỏa lò khổng lồ phía trên.

“ Ukm!!” Chân Thiền Thánh Vương gật đầu, đáp : “ cuộc chiến đả dừng lại, một thời đại mới đả bắt đầu, Minh tộc thành viên đều trở về thuyền lớn”

“ Vậy ư!!” Tử Vũ lẩm bẩm, trầm ngâm một hồi, nói : “ ngươi đả từng cứu ta, vì đền đáp, ta khuyên ngươi, nếu được hãy gặp Bạch Thái nhờ cô ấy đi vào Tàng Thư Tháp, ở đó ngươi sẽ hiểu được rất nhiều thứ!”

“ Tàng Thư Tháp! Bạch Thái!” Chân Thiền Thánh Vương lẩm bẩm, đại não nhớ lấy cô gái nhân loại đi cùng với Đế Thiên An trước kia.

“ Y! không phải là thế giới này người! ta từng vào bên trong đó một lần, bên trong đó cất chứa vô số đạo lý của các thế giới.Ta nghĩ một kẻ như ngươi hắn hứng thú!” Tử Vũ nói xong lấy khí ngưng kiếm, tung người đạp lên hư không ngự kiếm mà đi.

“ Không phải thế giới này người, thì ra là vậy!” Chân Thiền Thánh Vương sững sờ trong giây lát rồi hiểu ra mọi thứ, vì sao Luân Hồi Nhân Quả của hắn không có hiệu dụng trước Đế Thiên An.

Vì sao Đế Thiên An lại có thể hóa rồng, kích cở khổng lồ còn trên cả Ứng Long, một tồn tại mà tộc Thần 10 vạn năm qua thống lĩnh đại địa không lý gì không biết được, hay những hỏa diễm đáng sợ của hắn thi triển ra…

Thì ra hắn không phải người của thế giới này, mà là ở thiên ngoại vũ trụ một vị khách không mời mà đến, cũng vì thế mà lý giải vì sao tộc Thần không hề biết đến một sự tồn tại mạnh mẽ như y.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới