Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2452: Phá vở nguyền rủa Thánh Thể



Trong sách cổ không đồng nhất. Thánh hiền thời cổ cho rằng lôi kiếp sinh ra do cảm ứng giữa thiên địa và con người, tương quan chặt chẽ với mức độ mạnh yếu của người độ kiếp.

“Ầm!”

Diệp Phàm lại đối đầu với mấy đạo hư ảnh kia, lần này không chỉ thân thể độ kiếp mà cả thần niệm của hắn cũng vọt ra, nhận lấy tẩy rửa của lôi quang, gần như chịu nỗi đau như thần thức bị đánh nát.

Thân ảnh thứ nhất rốt cục bị phá diệt nhưng tiếng nổ thứ hai lại truyền tới. Đây là một Thần Hoàng mang theo lôi điện màu đỏ thẫm đánh tới. Sinh linh do lôi điện hóa thành có uy lực khó có thể tưởng tượng được, khủng bố hơn xa lôi hải.

Diệp Phàm bị Thần Hoàng bao phủ, thần niệm cường đại được rèn luyện, hóa thành chùm sáng mãnh liệt, gần như thiêu đốt. Bất quá tại Vô Tận Hỏa Vực một năm rèn luyện, hắn không chỉ tiếp xúc với hỏa diểm tôi thân mà còn luyện hồn, bên trong đó không ít đáng sợ hỏa diễm.

Đạo thứ ba, thứ tư...

Tiếng vang cuối cùng vô cùng lớn truyền ra. Thân ảnh thứ chín như Tiên Vương vọt tới, đánh Diệp Phàm bay tứ tung, sau đó lại đuổi theo rất nhanh, dùng lôi điện vô tận bao phủ hắn.

Hắn bị Tiên Vương nuốt vào miệng, khiến tất cả mọi người đều kinh hãi kêu lên, khẩn trương nhìn lại.

Nhưng liền sau đó, Tiên Vương bị xé làm đội, gần như biến mất hoàn toàn. Thiên địa cũng yên tĩnh lại. Thần niệm của Diệp Phàm giống như một vầng thái dương màu vàng đang hừng hực thiêu đốt.

Trải qua sự tẩy lễ của lôi điện, thần niệm của hắn rõ ràng khác trước, có luồng khí tức gần như thần linh vậy.

Diệp Phàm hiểu ra quả đúng là như vậy. Thần thức của hắn trong lôi điện mới nắm giữ được quỹ tích của đạo.

“Cẩn thận đó. Là Hỗn Độn Lôi Đình” Nhan Như Ngọc lên tiếng nhắc nhở.

Chín đạo lôi điện khổng lồ từ trên bầu trời đánh xuống, trong mỗi một đạo đều có khí tức hỗn độn lưu chuyển, khiến người ta cảm thấy khí tức giống như lúc mới bắt đầu khai thiên lập địa.

Đúng như lời Nhan Như Ngọc nói, là Hỗn Độn Lôi Đình, tuy rằng chỉ có một chút nhưng cũng đã khủng bố khôn cùng rồi.

Phải biết, Đại Đế trước khi tế luyện Thánh binh đều có Hỗn Độn Lôi Đình vô tận tới thanh tẩy thánh vật một lần.

Nếu như lấy lôi điện trong chín đạo thiên lôi này mà luyện binh khí thì tuyệt đối sẽ có diệu dụng vô tận, tăng phẩm chất của thần binh.

Nhưng Diệp Phàm hiện giờ, chính là dùng để luyện thể rèn hồn.

Đạo thứ nhất, thứ hai... thứ tám, rồi đến thứ chín.

Thần niệm Diệp Phàm liên tục vỡ nát rồi lại tụ lại nhiều lần, mỗi lần hóa thành một cái đỉnh, bao phủ lấy khí hỗn độn, cảm ngộ ấn ký đại đạo trong đó, dùng nó chữa trị thân thể và thần niệm, đồng thời tẩy rửa Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.

“Răng rắc rắc.”

Xương cốt Diệp Phàm rung động, thần niệm giống như thái dương màu vàng tỏa ra hào quang bốc lên tận trời, treo trước mi tâm của hắn.

Mà Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh treo trên đỉnh đầu hắn, di động nặng nề, tỏa ra từng đạo Huyền Hoàng khí, thoạt nhìn giống như một vùng sương mù, tràn ngập đạo vận.

“Vút!”

Chín đạo lôi khí hỗn độn vờn quanh thân thể Diệp Phàm giống như chín con rồng nhỏ không ngừng bay múa, sau đó chìm sâu vào trong thức hải của hắn, cuối cùng tiến vào trong đỉnh.

Lúc này hắn mới bắt đầu cảm nhận khí tức của thiên địa, giống như thủa khai thiên, khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả được.

Thể xác và tinh thần của hắn yên lặng, cảm giác tường hòa và kỳ ảo.

Chín luồng lôi khí hỗn độn ẩn chứa quý tích khiến Diệp Phàm không ngừng cảm ngộ, sau đó bắt đầu luyện hóa.

Thần thức của hắn hóa thành Tiên Vương ngồi xếp bằng, nổi lên trước mi tâm, trên đỉnh đầu có đỉnh lơ lửng. Mà thân thể của Diệp Phàm cũng đang ngồi xếp bằng trong không trung.

“Ầm!”

Hư không rung chuyển. Diệp Phàm đưa lạc ấn của chính mình vào trong thiên địa, luyện thành một thể với hư không. Chín luồng khí hỗn độn toàn bộ bị hắn luyện hóa, trở thành một thể với đỉnh của hắn.

“Thành công!” qua một hồi, Diệp Phàm đứng thẳng người, nhìn lên bầu trời mà nói.

“Ầm!”

Bỗng nhiên hư không rung chuyển. Cả vòm trời dường như sụp xuống.

Trái tim Diệp Phàm có cảm ứng, nhìn lên bầu trời đêm, cảm thấy nguy hiểm khôn cùng. Giống như tận thế đã tới, khiến hắn mất hết ý niệm can đảm trong đầu.

Dưới ánh trăng đêm, một loạt ký hiệu tiên thiên hiện lên trên bầu trời, đan xen với nhau tạo thành một bức Đạo Đồ, chậm rãi đè xuống.

Hư không rung chuyển gần như sụp đổ. Đạo Đồ này huyền ảo khó lường, giống như hình thể của đại đạo, khiến người ta hít thở không thông, khó có thể thả lòng, linh hồn cũng phải run rẩy.

“Đây là cái gì?”

“Đây cũng là thiên kiếp sao? Vì sao không có ánh chớp, không có sấm sét mà chỉ có Tiên Thiên Đạo Đồ hiện lên?”

Lâm Giai đám nữ nhìn mà kinh hô, đám nữ đều rung động tới tận đáy lòng, không hiểu nổi thứ này.

“ Đây là Hoang Cổ Thánh Thể nguyền rủa đi” Đế Thiên An nhíu mày nhìn, rồi nói.

Từ Niếp Niếp để Đế Thiên An biết, có người lợi dụng Minh Hoàng vô thượng chí bảo đối với Hoang Cổ Thánh Thể nguyền rủa. Món này chí bảo là tại Địa Phủ trong tay, muốn bài trừ nguyền rủa, người thường rất khó!”

Bất quá vấn đề này cũng không phải là không có cách giải, một là dùng Thần Vương Huyết có thể rửa sạch hết thảy tội ác, trong vắt đại đạo, chặt đứt nhân quả! Ngoài ra còn có thể dùng Bất Tử Dược, bên trong nó có Đại Đạo pháp tắc có thể trung hòa nguyền rủa.

Một cách khác, đó cũng là Niếp Niếp chuẩn bị cho Diệp Phàm, đó là Đạo Quả của nàng tiểu Niếp Niếp.

“Khó trách... Thánh thể quả nhiên gặp nạn khi đánh vỡ nguyền rủa.” Nhìn ấn ký tiên thiên này giáng xuống, bao phủ lấy bản thân mình, Diệp Phàm cảm khái.

Sau khi Diệp Phàm đột phá Tứ Cực Bí Cảnh liền có Tiên Thiên Đạo Đồ giáng xuống trấn áp. Nó to lớn trang nghiêm, huyền ảo mà thâm sâu.

Thứ này đã sớm vượt qua phạm trù thiên kiếp, không phải là lôi đình, không phải là điện quang mà là ấn ký tiên thiên đại biểu cho ý chí của đại đạo.

Thiên địa không thể tiếp nhận Thánh thể.

Đây là một loại kết cục khiến người ta tuyệt vọng. Người ta sinh ra trong thiên địa, làm sao có thể phản kháng nổi? Không có khả năng siêu thoát đại giới, gần như không có khả năng thay đổi điều gì.

“ HỪ!” Đế Thiên An lúc này hừ lạnh một tiếng, dẫm chân mà lên, cả người hừng hực hỏa diễm bao phủ, lực lượng trong người bùng nổ một quyền mạnh mẽ xuất ra.

“ OANH!”

Tiên Thiên Đạo Đồ dưới lực lượng Đại Đế toàn bộ bùng nổ, bị đánh nát, Đế Thiên An từng dùng nhục thể áp đảo vạn đạo bên trên đánh vở, chậm rãi biến mất, cuối cũng không còn chút bóng dáng.

Nguyền rủa của Thánh thể bị đánh vỡ.

Đế Thiên An mạnh mẽ lấy lực lượng của mình phá vở, cũng là cách hóa giải mà Niếp Niếp để lại cho Diệp Phàm.

“Đây là Đế uy!”

“Trời ạ, đây là Đại Đế thần uy!”

“Trời ạ, chẳng lẽ còn có Đại Đế cổ chưa chết sao?! Điều này thật sự khiến người ta kinh hãi!”

“Không đúng, những Đại Đế kia không thể còn sống trên đời được, không ai có thể sống lâu như vậy... Chẳng lẽ nói... Có người thành Đế?!

“Trời ạ, chẳng phải là có Đại Đế mới xuất hiện sao?!”

Giây phút Đế Thiên An thả ra lực lượng của mình, Đế uy tản ra trong thiên địa để cho các tu sĩ cảm nhận được, nhiều kẻ nhao nhao lên nghị luận.

“ Đại Đế có khác” Diệp Phàm đứng dưới chứng kiến hết thảy, tặc lưỡi cảm khái

Đế Thiên An nhanh hạ xuống, nhìn Diệp Phàm nói : “Thánh Thể đã sơ thành cũng đến lúc đi lịch luyện, ta chỉ nói với ngươi một câu”

“ Xin thỉnh giáo” Diệp Phàm đi đến chắp tay thi lễ.

Đế Thiên An đáp : “ ngươi chỉ cần biết, hậu trường của ngươi cứng. Vô luận là ngươi chọc ra đại họa gì, ta cũng có thể khiêng cho ngươi.”

Diệp Phàm nghe được cười nói : “ Diệp Phàm đã biết”

Có một cái Đại Đế chống lưng đúng là tốt, hơn nữa còn được cam đoan như vậy hắn không sướng mới lạ.

“ Đi đi!” Đế Thiên An tay vạch ra một cái không gian đường hầm, sau đó chậm rãi bước vào bên trong.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới