Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2453: Minh Thần cung Vạn Long sào



Khu vực này cách mặt biển rất cao, đã hơn tám ngàn thước, ngay cả mùa hè cũng là trời băng đất tuyết, gió lạnh rít gào, xưa nay vẫn là thế này.

Năm đó, niên đại tăm tối loạn lạc, nơi này từng xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa, vốn là một vùng Thánh địa thiên đường, kết quả bị hủy hoại hoàn toàn.

Cường giả tuyệt thế đánh xuyên thủng bầu trời, săn bằng núi tuyết vô tận, biến nơi này thành băng nguyên mênh mông bát ngát.

“ Đây là... tuyết...” Lâm Giai đi qua, nhìn thấy băng nguyên rộng lớn thốt lên.

Nhan Như Ngọc nhíu mày, sau đó phán đoán : “ lẽ nào đây là Bắc Vực, Băng Nguyên”

“ Ukm” Đế Thiên An gật đầu, đem Đế Long Tọa thu hồi.

Vi Vi lên tiếng : “ Vi Vi từng nghe nói, nơi này đã từng là Băng Tuyết đại giáo Bắc Vực, cótruyền thừa xa xưa hơn vạn năm, thực lực chỉ nằm dưới Thánh địa.”

Truyền thuyết tổ sư khai phái của bọn họ không phải là loài người, mà là một con vượn tuyết, đánh cắp tạo hóa, từ vạn năm trước đã có thể cự lại được các Thánh địa.

Bất luận truyền thừa vĩ đại cỡ nào đều sẽ đến lúc suy tàn, bất cứ ai hùng mạnh cỡ nào thì cũng đến lúc tọa hóa, không có thứ gì là vĩnh hằng.

“Là ai đã hủy diệt Thánh địa?” Lâm Giai nghe Vi Vi giải thích, cảm thấy thật hết hồn

Nhan Như Ngọc trả lời : “Không rõ lắm, đó là chuyện của bảy tám vạn năm trước, đó là thời đại đen tối nhất sau Hoang cổ, đã xảy ra loạn lạc đáng sợ nhất, rất nhiều Thánh địa đều tham chiến.”

“Đông Hoang có bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, mỗi nơi đều cực kỳ khủng bố, hùng mạnh như Đại đế cũng không thể san bằng chúng. Mười chín vạn năm trước từng xảy ra một lần loạn lạc đen tối, máu chảy thành sông tràn mặt đất. Mười lăm vạn năm trước, từng xảy ra một lần biến động đen tối Bất Tử Sơn, sinh linh đồ thán.”

“Bảy tám vạn năm trước, được gọi là niên đại đen tối nhất sau Hoang Cổ, trong trận loạn lạc đó đã chết vô số, dường như là nhân họa.”

“Ta loáng thoáng nghe nói, một vị Thần Vương vô địch Khương gia vận dụng vũ khí Cực Đạo san bằng nơi này.”

Nghe đến đây, Liễu Y Y; Lâm Giai; Lý Tiểu Mạn hít một hơi lạnh, uy lực Thánh binh Cực Đạo lớn đến mức nào thì khó mà nói rõ được, thế gian đồn rằng nếu có đủ đạo lực duy trì, sẽ tương đương với một vị Đại Đế sống lại.

Bọn họ mặc dù sở hữu Thánh Binh nhưng không phải là Thánh Binh Cực Đạo như trong tay Nhan Như Ngọc, về cấp bậc vẫn yếu hơn rất nhiều. Dù có Thánh Binh trong tay, bọn họ cũng không thể như vị Thần Vương của Khương gia kia, san bằng nơi này.

“ Chàng là đến tìm di tích của Minh Thần Cung ư?” Nhan Như Ngọc dò hỏi.

Lý Tiểu Mạn nghe xong liền đoán ra mục đích của Đế Thiên An đi đến nơi này.

“ Minh Thần Cung chỉ là mặt nổi mà thôi, tại mảnh băng nguyên này còn có thế lực cổ lão hơn.” Đế Thiên An giải thích, vừa nói lại mang đám người dịch chuyển đi.

“ Thế lực còn cổ lão hơn cả Minh Thần Cung?” cả đám kinh ngạc lẫn tò mò.

Lần nữa hiện ra là ở tuyết cốc phía trên, ở trong sơn cốc có rất nhiều sinh vật hình người, toàn thân đầy lông trắng tuyết.

Trong tuyết cốc có long khí xoay quanh, ở giữa cốc có mấy gốc linh thảo, phun ra mây lành trong băng tuyết, màu xanh mơn mởn, mỗi cây đều kết một trái màu vàng.

Đế Thiên An cách không thu lấy bốn trái, và một gốc làm giống trong thế giới.

“Trái cây hình rồng, đó là trái cây kỳ lạ gì thế?” Lâm Giai đám người hiếu kỳ hỏi, không tài nào nhận ra được.

Tổng cộng sáu gốc linh thảo, màu xanh mướt, nhưng chỉ cao hơn một thước, mỗi gốc đều kết một trái, toàn thể dài nửa thước, toàn thể màu vàng sáng bóng, hình dạng như chân long hết sức khác thường.

“Đó là Nguyên Long Quả!” Nhan Như Ngọc biết hàng nói ra

Liễu Y Y kinh ngạc hỏi : “Nguyên Long Quả là cái gì?”

“ Là Thần Dược ư?” Lý Tiểu Mạn suy đoán

Nhan Như Ngọc trả lời : “Đó là một loại kỳ thảo được long khí tưới tắm mà sinh, trưởng thành, kết thành quả dù là không thể so sánh với thần dược thái cổ, nhưng tuyệt đối là linh dược đỉnh cấp.”

Ở giữa sườn núi tuyết cách đó không xa lắm có một hang động rất lớn, tối om, long khí đang tràn ra ngoài.

Đế Thiên An mang đám người đi vào trong sơn động.

Trong sơn động rất trống trải và khô ráo, có một vài bồn đá chén đá, ngoài ra còn có cả giường đá. Diện tích động phủ rộng lớn, nối thẳng vào sâu trong bụng núi, rất sạch sẽ không có mùi gì lạ.

Ở dọc theo hướng long khí tràn ra đi xuống, ở sâu trong bụng núi, có một cái giếng sâu rộng, nối thẳng sâu vào lòng đất, nhưng miệng giếng lại bị một khối huyền băng trong suốt đóng kín.

Long khí tràn ra từ đó, bị một lớp trận văn đã hư hại ngăn cản.

Bên dưới là một cái địa cung, là một công trình to lớn, vận dụng sức người vô tận, cực kỳ rộng lớn liếc mắt nhìn không đến cuối.

Địa cung to lớn tỏa ra cổ xưa, tựa như khoác lên một tầng bụi bặm. Phòng đá, đại điện bằng đá đều tràn ngập dấu vết năm tháng.

Nhưng lòng đất cũng không tối lắm, có những tảng đá kỳ dị lóe ra ánh sáng, có thể nhìn rõ được mọi vật. Ngoài ra, long khí mãnh liệt như cơn sóng đánh sâu vào, chìm đắm trong đó làm cho người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Địa cung một cái vực sâu thật lớn, vực sâu lớn như thế làm người ta nghẹn họng trân trối, phía dưới tối đen như mực, căn bản không nhìn ra được cái gì, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.

Long khí vô tận chính là mãnh liệt lao lên từ vực sâu rộng lớn này, tràn ngập huyền bí cùng quỷ dị.

“ Sưu!”

Một cái vết rách không gian hiện ra, liền sau đó từ bên trong mấy người đi ra.

“Khí tức Thần Nguyên...” Thần sắc Nhan Như Ngọc vừa động, long khí tuôn trào, tinh khí Thần Nguyên lan tràn, rất rõ ràng là có Thần Nguyên tuyệt thế ẩn giấu ở sâu trong địa cung này.

Lấy nàng phán đoán, giá trị của nó hắn so với mấy triệu cân Nguyên còn hơn. Có khi còn giá trị hơn nàng phán đoán, chả trách Đế Thiên An lại mang các nàng đến nơi này.

“Không phải là chúng ta tiến vào thần tàng Thánh địa cổ đó chứ?” Vi Vi lên tiếng

Liễu Y Y hưng phấn : “ lại lấy cơ duyên sao?”

Dưới vực sâu tối đen vô tận, long khí như thủy triều không ngừng sôi trào, ngẫu nhiên còn có bông hoa lấp lánh lao ra mấy hạt Thần Nguyên, trong suốt sáng bóng nhấp nháy lấp lánh.

Vi Vi nói: “Cái này cũng quá đáng đi chứ, Thần Nguyên tung lên từng hạt từng hạt, nhất định không phải chỉ có một khối Thần Nguyên tuyệt thế.”

Đế Thiên An lúc này mới giải đáp : “Đây là Vạn Long Sào”

Cái gọi là Vạn Long Sào, có thể thai nghén sinh ra long mạch, còn không phải chỉ một hai cái. Thiên địa giao hòa, hết thảy không bàn mà hợp với thiên cơ, thậm chí Vạn Long Sào còn có thể thai nghén ra Chân Long.

Đáy vực sâu cũng không tối lắm, có những mảnh vụn Thần Nguyên lẻ tẻ đang lấp lóe hào quang.

Nhưng mà vực sâu thật quá lớn, khó mà chiếu sáng toàn bộ, còn có những chố tối tăm. Phóng mắt nhìn ra xa là một mảnh trống trải, căn bản không giống như lòng đất, tựa như đi tới một mảnh chiến trường cổ.

Một tòa kiến trúc xa xưa, rách nát khó coi, không thành hình dạng. là một cái tế đàn xa xưa, rất khó phỏng đoán nó đã tồn tại bao nhiêu năm, khắc đầy dấu vết năm tháng, ngay cả tảng đá cũng sắp mục nát.

Vượt qua Ngũ sắc tế đàn, đặt thành hàng ngang, tổng cộng chín cái hang lớn, lấp lánh hào quang, long khí cuồn cuộn trào ra từ bên trong.

Tổng cộng chín cái long động, bên trong thông nhau, đều hướng tới Vạn Long Sào, chín cái long động đều thông tới trước, đó là một cái sào huyệt thật lớn, đứng nhìn từ xa có tia sáng chói lòa, bên trong tuyệt đối có Thần Nguyên kinh thế.

Rất rõ ràng, đó là Vạn Long Sào.

Cách xa mấy dặm, nhưng bọn họ không dám đi tới, mơ hồ thấy được bên trong có những khối Thần Nguyên chìm nổi, bên trong dường như giam cầm sinh vật.

“Mùi thơm càng nồng.

“Đó là...”

“Nhất định là thần dược Thái cổ, kỳ trân kinh thế quý gấp mấy lần Thần Nguyên.”

“Đó là một gốc thần dược Thái cổ do cả tòa Vạn Long Sào tẩm bổ thành.”

“Đúng thế, được vạn long khí bồi dưỡng. hấp thu tinh hoa Thần Nguyên trưởng thành”

“Ở trên đời này, sợ rằng chỉ có ở Vạn Long Sào này mới có thể bồi dưỡng ra một gốc thánh vật như thế.”

Thế gian này gần như không tìm được bảo vật hiếm thấy sánh ngang với thần dược Thái cổ, bởi vì một gốc thần dược có thể làm cường giả cái thế khô cạn thọ Nguyên có thể tái sinh, càng không cần nói công hiệu với người khác.

Nó là chí bảo vô giá, ngay cả ở thời đại Thái cổ cũng rất khó kiếm được vài gốc, càng không nói đương thời gần như tuyệt tích hoàn toàn.

“ Nó là Chân Long Bất Tử Dược, là Ngoan Nhân Đại Đế bồi dưỡng” Đế Thiên An lại hướng đám người giải thích : “ nơi này vốn là Ngoan Nhân táng thân”

“ Hả?” Mấy kẻ ở bên kinh sợ lên khi nghe được tin tức này.

“ Ngoan Nhân, là Ngoan Nhân Đại Đế ư?” Vi Vi khiếp sợ nói.

Đám người không tự giác đem mắt nhìn về phía trước. Ở đằng trước đám người, một đống Thần Nguyên vụn chừng hai ba mét khối, bao phủ cả cái quan tài cổ. Quan tài kia, lẽ nào chính là Ngoan Nhân Đại Đế táng trong đó ư?

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới