Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 127: Song sinh tử (hạ)



Đầu váng mắt hoa, Lôi Tấn cũng không biết bản thân đã lăn đi bao xa, đợi cho tốc độ hơi chậm lại, hắn vươn tay ra ý đồ muốn tóm lấy một thứ gì đó, rốt cục, rốt cục tay phải sau vài lần trượt thành công tóm được một dây mây thô to già cỗi từ trên rũ xuống, tốt xấu cũng dừng được cơn đau quặn dưới bụng đang có xu thế tưng cao, hắn thwor một hơi, nhưng vừa mở mắt nhìn từ trên xuống, trong lòng thầm mắng một tiếng, chết tiệt, trời cao đố kị anh tài như thế nào vậy, ở vào vị trí hiện tại của hắn, hướng về phía trước, khoảng hơn một trăm mét, còn có những tảng đá lớn cùng tầng đất đang không ngừng rơi xuống, nhưng nhìn xuống dưới còn thảm hại hơn, dưới chân núi chính là con sông lớn chảy siết của Hổ tộc, chính là chỗ gần với cửa biển, nơi mấy nhánh sông tụ hội, nước sông mãnh liệt mênh mông, hơn nữa vơi độ cao này, nhìn cũng khiến cho đầu người ta choáng váng, hắn một chút cùng không muốn tự mình đi nghiệm chứng định lý diễn viên chính dù có nhảy vực cũng sẽ bất tử

Hơn nữa hai tiểu tử trong bụng cố tình cũng vào lúc này gây thêm phiền phức, đau đớn một lần lại một lần mạnh hơn khiến mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng, hận không thể xé cái bụng ra bắt hai đứa nhỏ ra đánh cho một trận, nhưng cuối cùng vẫn là lý trí của người làm phụ thân đã chiếm thượng phong, hắn đối với bụng mình nhỏ giọng thì thầm “Tốt lắm, vừa rồi đã hù đến các con rồi, đừng sợ, ba ba ở đây rồi.”

Cứ như vậy lặp lại vài lần, hai tiểu tử kia tựa hồ nghe hiểu, liền tạm thời yên tĩnh lại, Lôi Tấn lau lau mồ hôi trên đầu, biết nếu cứ như vậy cũng không phải là biện pháp, hắn hiện tại giống như con thằn lằn leo lên ở giữa sườn núi, gió dưới đáy cốc thổi phốc lên, khiến cây mây cũng theo đó mà lay động, phái bên này lại có ít người qua lại, hắn có muốn gọi người tới giúp cũng không được, một khi cây mây bị chặt đứt, chờ hắn ngã xuống cũng chỉ có thành bánh thịt

Hắn trước kia đối với cái chết luôn luôn coi nhẹ, còn hay lấy ra để nói đùa, nói rằng đời này tổng yếu đều phải có một lần như vậy, tới sớm hay muộn đều không khác biệt, nhưng giờ đến gần giờ khắc sinh tử này hắn lại đột nhiên cảm thấy tham sống sợ chết, nhớ đến trong nhà còn có ba người đang chờ hắn trở về, nhớ đến Nho không biết đã hết bệnh chưa, lại nhớ đến trong bụng còn có hai bảo bảo chưa được sinh ra, những ý niệm này chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện, lại làm cho thần trí của hắn càng thêm thanh tỉnh, nắm tay nắm dây mây kia càng thêm siết chặt, bất chấp máu nóng hầm hập đang chầm chậm nhỏ xuống theo cánh tay, hắn nhìn xung quanh một chút xem xem có chỗ nào có thể tạm thời đặt chân đến hay không, tìm đến tìm đi, cuối cùng tìm thấy một chỗ cách đây hai thước trên vách núi có chỗ nhô ra, bên cạnh còn có dây mây coi như dầy đặc rắn chắc, chuyện cho tới lúc này, chỉ có thể chưa ngựa chết thành ngựa sống, dù thế nào cũng phải thử một lần, hắn đạp một cước lên vách lúc, cầm dây mây mượn lực đu một cái, sau đó bắt lấy cái thứ hai, cứ thế vài lần, thay đổi bốn năm dây mây hắn rốt cục cũng đến gàn được chỗ đang nhô ra, dừng lại nghỉ ngơi một chút, thành bại chính là lúc này, nhưng vừa mới nhảy, hắn khó khăn lắm mới có được hy vọng, gốc cây già kia lại không chịu nổi sức nặng, bật gốc, thẳng tắp rơi xuống chân núi, rơi vào lòng sông ngay cả tiếng vang cũng không nghe thấy

Lôi Tấn đang bám vào được nửa thước chỗ nhô ra, có chút nghĩ mà sợ, trái tim nhảy bùm bùm lợi hại, qua một lúc lâu mới khôi phục tinh thần được, miệng nhắc một câu “Đại nạn không chết cuối đời tất có hạnh phúc.”

Tay chân hoạt động hai cái mới phát hiện, chỗ nhô ra này cũng không hề cô lập, bị che dấu dưới lớp cỏ dại cùng dây leo này là một con đường nhỏ, trên mặt đường bởi vì quanh năm không thấy ánh mặt trời, rêu mọc dầy đặc, vô cùng trơn trượt ẩm ướt, nếu không phải tới gần, thật không dễ dàng phát hiện, hắn một tay nâng bụng, dùng cả tay lẫn chân dán sát vào vách đá rồi cẩn thận bò lên, đánh giá con đường nhỏ dài hai ba trăm mét đến tận cùng, lại phát hiện ở trên vách đá có một cái cửa động chỉ đủ cho đầu người lọt qua, gió từ bên đó thổi tới, xuống nữa tối như mực không thấy rõ phương hướng nào, nhưng hắn không có con đường sống nào khác để lựa chọn, chỉ có thể đi vào, Lôi Tấn cảm giác con đường này đang kéo dài xuống dưới, những nơi chạm đến, bốn phía đều băng lãnh, không biết là gì, nhưng hẳn không phải là bùn đất, càng xuống bên dưới lại càng rộng, không có con đường rẽ nào khác, nên hắn vẫn đi theo đường cũ, chờ hắn đi đến cái cửa động kia, trải qua một lần vừa sợ vừa kinh, cả người hắn mồ hôi đã chảy ròng ròng, nương qua chút ánh trăng, hắn mơ hồ cảm thấy chỗ này là một khe núi, thế nhưng bây giờ trời đã tối, hắn cũng không phải là thú nhân, nên căn bản không thấy rõ lắm

Lôi Tấn dựa vào vách núi hơi hơi nghỉ ngơi, thì cảm giác truyh đau quen thuộc trong bụng lại nảy lên.

“bảo bảo, các con kiên trì một chút, chờ chúng ta ra khỏi nơi này, các con ngàn vạn lần đừng muốn ra lúc này, cha thật sự không còn chút khí lực nào đâu.” Lôi Tấn sờ sờ bụng, vội vã muốn thương lượng với mấy đứa nhỏ, lúc lăn xuống sườn núi, chân trái của hắn đã bị gãy, hắn vừa rồi chỉ thử động chân trái một cái đã thấy đau, lúc này trong bụng hắn có hai bảo bảo đang loạn đánh, chân cũng bị gãy, nếu có Mặc Nhã ở đây thì thực tốt, bản thân hắn tuy rằng cũng có thể làm, thế nhưng với cái bụng này, hắn thật sự với không đến cẳng chân của mình

Nhưng mà lần này bảo bảo lại không dễ thương lượng như vậy, Lôi Tấn chỉ cảm thấy lửa nóng trong bụng thiêu càng lúc càng kịch liệt càng lúc càng đau đớn, đứa nhỏ đánh đấm đến lợi hại, quần áo đẫm mồ hôi vừa mới được gió lạnh xấy khô một chút lại lần nữa ướt đẫm

“thật sự là bị ba tên các ngươi hại chết mà.” Lôi Tấn kéo quần áo oán hận mắng, hắn một đại nam nhân bị đè ở bên dưới không nói, hiện giờ lại còn phải sinh đứa nhỏ cho người ta, bên người thế nhưng lại không có một ai, hắn có dự cảm, hai tiểu tử kia thật sự sắp ra rồi, nếu như là thú nhân, thời gian mang thai là tám tháng, hiện tại đã là bảy tháng rưới, thời gian cũng không cách nhiều lắm.

Hắn nhớ đi lại một chút, nghe nói làm vậy có thể sẽ giúp đứa nhỏ xuống dưới dễ dàng, nhưng hắn dựa vào vách núi, cố gắng vài lần, trên đùi vẫn vô lực, căn bản không đứng lên nối, bùm một cái quỳ xuống mặt đất, sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích được

Đau bụng sinh giằng co hơn nửa đêm, Lôi Tấn ôm bụng quỳ trên mặt đất, vừa mệt lại vừa đau, thật sự kiên trì không được thì ngất đi, sau đó lại bị đau mà tỉnh, cứ như thế lặp đi lặp lại giằng co hơn cả đêm, đứa nhỏ vẫn không ra, trời ngược lại dần dần sáng lên.

Quần áo ẩm ướt, bị gió lạnh thổi một đêm, Lôi Tấn vừa tỉnh lại đã cảm thấy đầu óc nặng trình trịch, cổ họng cũng đau rát, nhìn đến cách đó không xa có hồ nước, dưới ánh mặt trời hơi hơi phiến lên ánh sáng, liền kéo cái chân bị thương đi qua, thấy dưới đáy hồ có cá, biết uống sẽ không chết người, liền gục đầu xuống uống vài hớp, thuận tiện rửa cái mặt, lúc này mới có tâm tư đánh gái bốn phía, thật đúng là một sơn cốc yên tĩnh, bốn phía vây quanh đều là núi, cây cối không nhiều lắm, ở giữa có hơi chút bằng phẳng mọc đầy cỏ hoang, chung quanh là những bụi cây rậm rạp sinh trưởng, hao dại khắp nơi, chim hót líu lo, mơ hồ còn có thể thấy bóng dáng của thỏ hoang chạy tới chạy lui trong bụi cỏ.

Trên các vách núi bốn phái đều có rất nhiều hang động, các hang động hình thành theo một quy tắc chỉnh tề, thoạt nhìn không gióng như được hình thành từ tự nhiên, Lôi Tấn chọn một cái ở gần hồ nhất, trong động cũng không ẩm ướt, ở cửa động còn có nửa tảng đá che chắn gió, thật sự không thể tốt hơn, hắn nhặt ở xung quanh thêm một ít củi, xiên hai con cá, đánh lửa, làm xong tất cả, nhưng ngón tay cử động liên tục của Lôi Tấn cũng thoát lực, đầu gối đại khái cũng bị rách da, chính là so với đau đớn trong bụng, những thứ này cũng không tính là gì.

Chờ được một lúc, Lôi Tấn biết thời điểm đã sắp đến, bản thân cởi quần ra, sờ sờ đá đánh lửa trên cổ Minh Nhã cho, trong đau đớn vui mừng nghĩ, cũng may giờ là mùa hè, nếu giống như lúc sính Nho thế nào cũng sẽ bị đông chết

Trong bụng vừa đau vừa nặng, huyệt khẩu có chất lỏng ấm áp chảy ra, có kinh nghiệm lần trước, Lôi Tấn biết là nước ối đã vỡ, chuyện đã đến nước này, cũng không còn đường nào để cứu vãn nữa, không biết lần này sinh cần mất bao lâu, hắn chịu đựng đau nhức, đem hai con cá mới nướng chín một nửa ăn hết, sợ bản thân lát nữa không còn khí lực, vậy thì nguy rồi

Tìm một chỗ tránh gió, giang rộng hai chân nửa năm xuống, cái bụng cao cao hở ra khẽ nhúc nhích, đứa nhỏ không kịp đợi nữa, giữa đùi truyền đến đau đớn do bị xé rách không ngừng, nhưng mãi vẫn không thấy đứa nhỏ đi ra, Lôi Tấn khẽ cắn môi, học biện pháp của Thanh Kiều dược sư lúc đó xoa bụng sau đó thì ấn mạnh, đau đớn thật sự khó nhịn, ngay cả người luôn luôn kiên cường như hắn, cũng không nhịn được lớn tiếng rên rỉ, cổ họng khàn khàn không ngừng kêu lên “Đau chết, a…. Mặc Nhã cứu ta, Mặc Nhã cứu ta…..”

Mặc Nhã đang nằm trên giường giạt mình một cái, trong giây lát liền tỉnh lại

Hi Nhã thấy vậy hỏi “làm sao vậy? Ngươi mấy ngày nay thực sự là mệt muốn chết rồi, tối hôm qua ở chỗ An Bố thúc thúc cũng một đêm không ngủ, hiện tại thì về giường ngủ một giấc đi, để ta đi chăm sóc cho Nho, bé hiện tại đã bắt đầu hạ sốt rồi, Xuân Kỷ nói qua đêm nay nếu không sốt cao lại nữa, thì bé bắt đầu tốt lên rồi.”

Nb xoa bóp thái dương, đưa tay xem độ ấm của Nho, quả thật đã không còn nóng như trước, nói “ta không sao, qua đêm nay rồi nói tiếp.” Mấy ngày nay đều đã ở đây, thêm một ngày cũng không sao

“vừa rồi gặp ác mông? Trên trán đều là mồ hôi lạnh.” Hi Nhã thấy sắc mặt y thực sự không tốt

“ca, ta có chút lo cho Lôi Tấn.” Y tuy không nhớ rõ vừa rồi đã mơ thấy cái gì, nhưng cảm giác tim đập nhanh đến lợi hại

Nói tới đây, sắc mặt Mặc Nhã cũng hơi hơi biến đổi, thở dìa nói “An Bố thúc thúc hiện giờ bị trọng thương, sống hay chết đều khó nói, lúc trước ông ta nói hy vọng từ một trong hai chúng ta chọn ra một người làm tộc trưởng, ngươi đã nói không muốn làm, ta nếu bây giờ cũng không muốn, thật sự cảm thấy có lỗi với ông, Nho thì như vậy, chân Minh Nhã cũng chưa tốt lên, ngươi cũng nói Hạo Thần thúc thúc đã nhận Lôi Tấn làm nhi tử, nói vậy bọn họ sẽ chiếu cố tốt cho hắn.” chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, nhưng vẫn là không yên lòng a.

Mặc Nhã siết nắm tay, tính tình Lôi Tấn y hiểu rõ, hắn là người sẽ không tăng thêm phiền toái cho nhà người khác, đối với bọn họ nổi giận cũng là vì họ là người một nhà, cho dù là bọn Hạo Thần thúc thúc, nếu trên người Lôi Tấn có không thoải mái, phỏng chừng cũng chỉ chịu đựng, hiện tại nói không chừng cũng đang khó chịu lắm.

“Nếu là thú nhân bảo bảo, thì tháng này sinh rồi.” Mặc Nhã lại nói một câu

Hi Nhã cũng nghi tới, sắc mặt khẽ biến, lại nghĩ nghi nói “Nếu Nho đêm nay hạ sốt, trong nhà cùng chỗ An Bố thúc thúc đã có bọn ta chiếu cố, ngươi đi bồi Lôi Tấn đi.” Hi Nhã thấy Mặc Nhã mấy ngày nay cũng sắp kiên trì không được nữa, tạm thời để người tránh đi cũng tốt, bảo bảo, Lôi Tấn, phụ thân, người nào cũng đủ để tra tấn Mặc Nhã, huống chi lại là cả ba cùng đến

“Cũng tốt.” Mặc Nhã đáp một tiếng.

——————–

Lôi Tấn sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, môi bị cắn nát máu tươi đầm đìa, rốt cục cũng cảm giác được đứa nhỏ đã ra ngoài được một ít, trước mắt từng đợt háo đén, hắn sợ chính là lúc hắn ngất xỉu đi, run rẩy từ trong túi áo lấy ra một con dao nhỏ bằng đồng rạch lên cánh tay vài đường, máu tươi từ đó trào ra

“Còn rất sắc nữa….” Lôi Tấn miễn cưỡng kéo về vài phần thần trí

Không biết qua bao lâu.

“A….” Lôi Tấn hét thảm một tiếng, cảm giác được một vật nhỏ ẩm ướt trượt ra từ giữa hai chân, tinh thần hắn thoáng thả lỏng, ngã về phía sau, nhưng sau đó lại biến sắc, hắn đã quên còn một đứa nữa, tiếp theo liền bắt đầu mạnh mẽ ép xuống, đứa thứ hai đi ra tương đối thuận lợi

“thật sự là hai tiểu oa nhi, may mắn không phải là hai con báo con.” Nói thực, hắn thật đúng là có chút sợ hãi bản thân sẽ trực tiếp sinh ra hai con báo nhỏ, Lôi Tấn chống vách núi ngồi xuống, ôm hai đứa nhỏ tự tay chặt đứt cuống rốn, phát mông hai cái, tiengs khóc to khoẻ hữu lực nói cho hắn biết, hai hài tử thực sự khoẻ mạnh, cũng yên lòng, không có nước ấm, hắn cởi áo đem hai bảo bảo mới sinh bọc lại ôm vào trong ngực, bản thân hao hết khí lực, gần như lập tức ngất đi

Thời gian lịm đi rất lâu, Lôi Tấn bị cảm giác tê ngứa trước ngực cứu tỉnh lại, vừa cúi đầu liền phát hiện hai con ấu báo vẫn chưa mở mắt lông màu hoàng kim, tám cái móng vuốt đè lên lẫn nhau, đang vùi đầu vào hai điểm trước ngực hắn ra sức mút vào

“ta cũng không có sữa cho các ngươi uống đâu.” Lôi Tấn đen mặt, hai tay mỗi tay tóm lấy lông sau gáy của mỗi nhóc nhấc lên, tuy rằng không rõ vì sao sau khi hắn tỉnh hai tiểu oa nhi lại đã biến thành hai con báo con, thế nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ trước khi hắn sắp ngất đi, tóc của hai đứa bé kia có màu hoàng kim, có lẽ là do huyết thống thiên tính, cho dù biến thành hai con báo con, hắn vẫn có thể nhận ra đây là bảo bảo mà mình vất vả mang thai hơn bảy tháng.

“Thì ra là ngươi.” Lôi Tấn đang thích thú chọc ghẹo hai con báo con, thì từ phía cửa động truyền đến tiếng nói âm u của một người

Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, Lôi Tấn trước kia không biết, hiện tại đã hiểu vô cùng rõ ràng, tới không phải là ai khác, lại chính là Vinh Xuyên đã bị Hi Nhã đánh ở Hổ tộc bộ tộc lúc trước, sau đó lại bị trục xuất.