Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 128: Ba năm



“Cha, cha….” Lôi Tấn đang ở trong sơn động vội vã mài mì, còn chưa thấy bóng người, từ xa đã nghe thấy tiếng la lớn của lũ nhỏ

“hai đứa các ngươi lại chạy đi chỗ nào? Cả một buổi chiều đều không thấy người.” Lôi Tấn vỗ vỗ bụi dính trên người, mặt không chút thay đổi đi ra, chỉ thấy hai tiểu lông tơ màu hoàng kim giống nhau như đúc đang hồng hộc thở hợp lực kéo một con gà rừng màu đỏ to mập cùng quả hạch từ trong bụi rậm đi ra, một đứa trong đó trên trán còn dính một cái lá khô to nhìn mà muốn cười

“Cha, thịt thịt, thịt thịt….” Nhìn kỹ lại, một con báo con hơi lớn hơn một chút thở hổn hển, đem gà rừng dưới vuốt đưa lên trước mặt cha, tiểu hình dáng  chờ mong được khen ngợi

“Ừ, Bưởi hảo ngoan.” Lôi Tấn rốt cục cũng nhịn không được cười thành tiếng, nắm tay gõ gõ cái đầu nhỏ của bé

“Cha, ta….”Đứa kia nháy đôi mắt màu tím giống nhau như đúc, kéo mềm thanh âm làm nũng nói

“Cam cũng rất ngoan.” Lôi Tấn bất đắc dĩ lắc đầu, thuận tiện đem lá cây trên trán bé lấy xuống

Hai con báo hoan hô một tiếng, nhảy vào trong ngực Lôi Tấn, nháy mắt hoá thành hai rm bé mập mạp trơn bóng, tay chân đều tròn đô đô, giống như củ sen, đều là tóc vàng mắt tím, khoẻ mạnh kháu khỉnh tràn đầy tinh lực, bất qua tai cùng đuôi vẫn không thể thu vào tự nhiên, vẫn còn duy trì bộ dáng hình thú, ban đầu Lôi Tấn còn cảm thấy bộ dáng này có chút quái dị, nhưng khi nhìn quen, còn cảm thấy rất đáng yêu, đặc biệt ở thời điểm lũ nhóc nghịch ngợm này biết sẽ bị đánh liền nhanh chân bỏ chạy, Lôi Tấn bắt không được thì chuyên môn đi tóm đuôi, một trảo liền chuẩn xác

“Cha, ăn thịt thịt, thịt thịt.” Bưởi ôm cổ Lôi Tấn nãi thanh nãi khí năn nỉ nói

“Được, buổi tối làm mì hoàn thắn cùng nấm hương và thịt thịt cho các con ăn.” Tuổi dù sao cũng còn nhỏ, gà rừng gì gì đó bọn nhóc cũng không gọi ra tên được, chỉ biết đây là thịt, có lẽ do thiên tính của thú nhân, dù có nhỏ nhưng không thịt thì không vui, từ lúc bắt đầu, cũng không có ai dạy, hai vật nhỏ này thế nhưng đã có thể chạy ra ngoài bắt chút thỏ hoang gà rừng linh tinh nho nhỏ đem về.

Bọn họ rơi vào trong sơn cốc này đã tới mùa hè thứ ba, hai con báo con này năm nay cũng đã ba tuổi, trước hai tuổi vẫn bảo trì thú hình, sau đó một chút đã có thể hoá thành hình người, ban đầu thời gian bảo trì hình người rất ngắn, bây giờ có thể duy trì được nửa ngày

“các ngươi nghe lời, đem chữ cha dạy mấy hôm trước luyện lại một lần nữa, cha đi nấu cơm.” Lôi Tấn thả bọn nhóc xuống, đưa cho mỗi đứa một cái cành nhỏ, hắn tuy rằng không nhất thiết cần bồi dưỡng ra một đứa nhỏ có văn hoá, thế nhưng ít nhất cũng có thể nhận thức chữ, người trong nhà lúc cần thiết còn có thể viết thư từ gì gì đó, hắn đối với một đống dây thừng thắt nút không hề có hứng thú

Hai tiểu tử kia bĩu môi còn muốn cò kè mặc cả, thế nhưng thấy sắc mặt cha mình trầm xuống, trong lòng không suy nghĩ, lập tức hạ lỗ tai, tâm không cam lòng không nguyện đi ra ngồi xổm trước đống đất ngoài cửa luyện chữ.

Lôi Tấn từ bãi đá trong góc lấy ra ít nấm hương ngâm vào nước, lại xoay người đem những quả hạch kia đập vỡ, vỏ cứng vỡ vụn, lớp thịt tán đi, lộ ra nhân đen đen dính dính, lấy ra, đem ra để trên tảng đá phơi dưới nắng, chờ khô, đập vỡ, dùng nước lọc bỏ hết tạp chất một lần, là có thể lấy ra dùng, hương vị tuy rằng có chút chát, thế nhưng đây là thứ làm ra mì phở duy nhất có thể tìm được ở trong cốc

Lúc thấy Vinh Xuyên, Lôi Tấn thầm nghĩ lần này chết chắc rồi, bản thân sau hậu sản thân thể cả người bị tổn thương, dù có muốn đứng lên cũng không được, càng không nói đến còn phải mang theo hai tiểu oa nhi còn chưa mở mắt tránh khỏi truy kích của thú nhân, tâm tư chuyển động, chỉ thấy Vinh Xuyên trực tiếp bổ nhào lên người hắn, thấy vậy, hắn ngược ại có chút hiểu rõ mà thả lỏng một hơi, thứ nhất chỉ cần Vinh Xuyên một ngày chưa từ bỏ ý định đối với hắn, thì tính mạng của hắn và hai bảo bảo không cần phải lo lắng, thứ hai, hắn thực sự hoài nghi Vinh Xuyên rốt cuộc còn có thể được hay không, quả nhiên Vinh Xuyên ở trên người hắn sờ soạng nửa ngày, khối thịt giữa hai chân kia vẫn mềm nhũn rũ xuống, bị sờ soạng hai cái cũng không mất miếng thịt nào, ghê tởm thì ghê tởm, nhưng cũng không đến mức khiến hắn vì chút chuyện này mà đi tìm chết

Ba năm qua, hai nhà cùng sống trong cái sơn cốc nhỏ này, thế nhưng cũng cứ như vậy mà tiếp tục.

Lôi Tấn đem thịt cùng nấm hương băm nát trộn cùng một chỗ, đang làm vỏ bánh, thì thấy hai tiểu tử kia hình như nghe thấy động tĩnh gì đó, hoá thành thú hình, xù lông lên, nhìn chằm chằm cách đó không xa, vẻ mặt cảnh giới

“Được rồi, đi vào tắm rửa, chuẩn bị ăn cơm đi.” Lôi Tấn làm như không có việc gì liếc nhìn chúng một cái, không nhanh không chậm mà tiếp đón, tiểu thân thể này, cùng hắn đánh chơi còn được, chứ đừng nói Vinh Xuyên

“A sao ta bảo đưa đến ít dưa muối.” Vinh Xuyên vẻ mặt không vui vẻ mang một cái túi da đầy hơn một nửa đến

Lôi Tấn chưa kịp giữ chặt, hai tiểu tử kia liền phát ra hai tiếng gầm nhẹ non nớt, mỗi đứa một chân bổ nhào lên người Vinh Xuyên há mồm cắn

Vinh Xuyên phiền toái nhíu mày, nhấc chân nghĩ muốn đá văng chúng ra.

“Vinh Xuyên, ngươi dám.” Lôi Tấn gấp gáp quát một tiếng, vài bước lao lên, đem hai tiếu tử bám trên chân Vinh Xuyên xuyên không nhả ra ôm lại

“Ngươi cẩn thận như vậy làm gì, chẳng lẽ ta sẽ giết chết bọn nó sao, nếu phải làm thế ta sao còn phải chờ đến ngày hôm nay.” Vinh Xuyên than thở hai câu, đi thẳng vào trong sơn động, tuy rằng gã thật sự nhìn không vừa mắt hai vật nhỏ kia, nhưng ai bảo Lôi Tấn cùng bảo bảo giống nhau, gã vẫn chờ một ngày nào đó Lôi Tấn sẽ mềm lòng, cùng gã chung sống, đương nhiên sẽ không ngốc nghếch nóng nảy mà cùng hắn liều mạng.

Hai tiểu tử kia do còn không cam lòng, giãy dụa lộ ra đầu răng sữa sắc nhọn

“Đủ rồi, câm miệng, thành thật một chút.” Lôi Tấn giống như không kiên nhẫn mà trừng mắt với hai đứa, lại nhẹ nhàng xoa nhẹ lên hai cái bụng nhỏ, bỏ vào bên trong chậu nước ấm bên cạnh

“Ngươi lại đang làm thứ gì ăn ngon vậy?” Vinh Xuyên một chút cũng không đem mình thành người ngoài, đến gần thì nhìn thấy nhân bánh đang làm dở, nói tiếp “Còn rất thơm nữa.”

Lôi Tấn không muốn phản ứng lại gã, cúi đầu làm hoàn thắn của mình, chỉ lãnh đạm đáp “Mì hoằn thắn.”

“Là cái gì? Ta như thế nào cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua.” Vinh Xuyên mượn cơ hôi tiến lại gần vài phần, tay chân cũng bắt đầu không thành thực

Lôi Tấn ngẩng đầu khẽ mím đôi môi mỏng, mỉm cười nói “Nếu trí nhớ ngươi không tốt, thì lại gần chút nữa xem.”

Vinh Xuyên lạnh run một cái, theo bản năng rút tay lại che bụng, vết sẹo kia vẫn còn, làm sao nói dám quên? Bản thân hiện tại đã thành như vậy, còn có thể làm gì, đơn giản chỉ là nghĩ muốn thừa dịp Lôi Tấn đang ngủ sờ soạng hai cái cho đỡ nghiền, ai biết tay gã đen, một đao từ trên cao chém xuống, thiếu chút nữa rách tan bụng gã, gã ước chừng phải dưỡng gần nửa năm mới xuống giường đi lại được

Hai tiểu tử kia tắm xong, tự động tiến đến gần đống lửa hong cho khô lông mao của mình, nơi này cũng không có khăn vải linh tinh gì đó

“ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao?” Vinh Xuyên nghĩ nghĩ, vẫn là không cam lòng, cùng nhau ở trong cốc ba năm, bản thân đưa tới con mồi, cũng đưa tới muối ăn, Lôi Tấn như thế nào đối với gã vẫn không ôn hoà chứ

Lôi Tấn nghe vậy rất muốn cười, cái này là quan hệ lộn xộn gì a, ai đối với hắn tốt, thì bản thân hắn phải chấp nhận à, đây là cái đoạ lý rách nát gì, ngô, ba cái con thú trong nhà kia là ngoại lệ.

Không biết bọn họ hiện tại sao rồi, năm thứ nhất đến đây hắn còn nghĩ hết biện pháp để đi ra ngoài, nhưng vách núi bốn phía đều dốc thẳng, hắn không có khả năng leo lên, trong cốc chỉ còn có một con sông ngầm thông ra ngoài, nhưng mạch nước ngầm phức tạp, hắn thử vài lần cũng không tìm được lối ra chân chính, ngược lại mấy lần thiếu chút nữa bị mạch nước cuốn vào không thể thoát ra, người duy nhất có thể tự do ra vào là Vinh Xuyên nhưng gã hiển nhiên lại không muốn hỗ trợ

Từ đó về sau đã hai năm, hắn cũng thấy chuện tách ra này, cũng không thể nói là một chuyện không tốt, từ lúc bốn người họ gặp nhau, lăn giường, sinh đứa nhỏ, chỉ gần một năm, thế nhưng những gì cần làm đều đã làm hết, bản thân cứ thế tiếu sái bước đi, lúc này giật mình hoàn hồn lại phát hiện không hề còn con đường rút lui nào cả, đây thực sự không phải là phong cách của hắn, hơn nữa với ba người họ, dù sao bản thân hắn cũng không hề tin tưởng hết vào hành vi thường ngày của họ, thừa dịp này nhìn xem cũng tốt, dù sao muốn hắn bỏ ra toàn bộ tín nhiệm của mình thật sự rất khó.

Hắn cũng không yêu cầu bọn họ vì hắn mà thủ tiết, tất cả mọi người đều là nam nhân, có đôi khi không thể khống chế được hắn cũng hiểu, thế nhưng bọn họ một khi có người khác, cũng có ý nghĩa là đoạn quan hệ này đã chấm dứt. Bất quá Nho thì hắn nhất định phải mang đi, mặc kệ cha bé là ai, đều là do bản thân hắn mang thai bảy tháng sinh ra, là đứa nhỏ của mình, nam nhân? Nếu có xuất quỹ (có tình nhân), yêu ai thì yêu đi, hắn cũng không cường lưu.

Tảng đá nót lồi rất dầy, nước sôi cũng chậm, Lôi Tấn thừa dịp lúc này múc măng cùng canh gà đã hầm xong đổ vào trong bát, hỏi Vinh Xuyên “Ngươi ăn chút?” Vinh Xuyên cùng a sao gã mấy năm nay cũng giúp không ít, bản thân hắn không đến mức ngay cả điểm ấy cũng không bỏ được

Vinh Xuyên thụ sủng nhược kinh, cẩn thận nhìn sắc mặt hắn xác nhận nói “ta, ta thực sự có thể ăn?”

Lôi Tấn không kiên nhẫn lườm gã một cái

“ta ăn thứ đó.” Vinh Xuyên chỉ chỉ cái viên tròn tròn béo béo trên đó

“Không được.” Lôi Tấn không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, ánh mắt gã thực tốt, cái này là hắn đặc biệt làm cho lũ nhỏ, nhân bánh thực đầy đủ

“Ta đây tuỳ tiện.” Vinh Xuyên nuốt nuốt nước miếng, một tấc cũng không rời bám theo sau Lôi Tấn, nhìn động tác hắn thuần thục đem mì hoằn thắn bỏ vào trong nồi, trong lòng lại giống như có con mèo cào cào khó chịu, giống cái này tính tình tuy không tốt lắm, nhưng mà người thì xinh đẹp, nấu ăn lại ngon, vì cái gì không thể là của mình chứ

“ăn từ từ, trong nồi vẫn còn.” Lôi Tấn đem mì đã nguội một chút cho hai tiểu tử kia nói

“chỗ này để cho ngươi cùng a sao của ngươi.” Lôi Tấn bưng ra hai chén lớn, đưa cho Vinh Xuyên đã sớm đứng chờ ở một bên

Vinh Xuyên còn muốn ở lại cọ xát một lúc nữa, nhưng thấy Lôi Tấn bày ra tư thế tiễn khách, gã hôm nay coi như đã có mặt mũi lớn, liền cẩn thận tiêu sái bước ra ngoài, nghĩ chỉ cần Lôi Tấn đi không được, bản thân gã sẽ vẫn còn cơ hội

Thấy gã rốt cục cũng đi khỏi, Lôi Tấn mệt mỏi sụp bả vai xuống, thấy ở chung cùng Vinh Xuyên tuyệt đối không thể lấy cứng đối cứng, nếu thật sự chọc giận gã, cũng không biết gã có thể làm ra loại chuyện gì, mặc dù trên mặt hắn cường ngạnh, nhưng trong đáy lòng cũng không khỏi cẩn thận đề phòng

“Cha, ăn ngon.” Cam miệng tuy nói chuyện, nhưng đầu lại không nỡ từ trong bát nâng lên

“Ăn ngon thì hôm nào cha sẽ làm nữa.” Lôi Tấn sờ sờ đầu bé, hai hài tử này đi theo hắn cũng chọi khổ, tuy rằng thay đổi biện pháp làm đồ ăn cho bọn chúng, thế nhưng thứ ăn ở đây dù sao cũng hữu hạn, kỳ thực cũng không có gì có thể ăn được

Cơm chiều xong, phụ tử ba người cùng nhau rửa bát, những bát đũa này đều là Lôi Tấn làm ra từ gỗ, tuy ngoại hình không dễ nhìn, nhưng tốt xấu gì cũng có thể sử dụng được

“cha, ta muốn ra ngoài.” Bưởi chỉa chỉa không trung bên ngoài, ở trong lòng Lôi Tấn nhún nhảy

“Chờ con lớn mới có thể bay được.” Tuy rằng nói thế, nhưng hai tiểu tử này lông tơ còn chưa có mọc đâu, chỉ có thể sờ đến hai cái cánh nhỏ thịt thịt, hắn tuy không biết thú nhân mấy tuổi mới có thể bay được, nhưng khẳng định không phải là hiện tại

“Cha, ta cũng muốn gặp Nho ca ca.” Cam cũng nhỏ giọng nói, bọn họ thường nghe cha nói Nho ca ca rất lwoij hại, đánh cho tiểu thú nhân cũng không dám đánh trả

“Mau ngủ đi, ngày mai rồi nói.” Nói tới đây, trong lòng Lôi Tấn cũng không phải không có cảm thụ gì, ba năm nay hắn ngủ luôn luôn không an ổn, hiện tại Nho cũng đã bốn tuổi đi, không biết bé có còn nhớ mình hay không, lúc hắn đi khỏi, Nho còn chưa có nói được, hiện tại hẳn là có thể chạy cũng có thể nói đi.

————–

“Nho, đêm nay cùng a cha ngủ đi?” Mặc Nhã nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc đứa con, vừa tắm rửa xong đi ra hỏi

Nho im lặng lắc đầu, đi đến giường nhỏ của mình.

“Nho, ngươi nhìn mấy thứ tiểu a cha chuẩn bị trên đường ăn đi, ngày mai tiểu a cha mang ngươi sang nhà Hạo Thần gia gia.” Minh Nhã vừa ghé vào giường nhỏ, vừa đem những thứ đã chuẩn bị tốt từng cái vội vã mở ra cho Nho nhìn xem.

Lúc này Nho mới ôm lấy cổ Minh Nhã lộ ra chút ý cười

“Vậy kêu một tiếng tiểu a cha, được không?”

Nho nháy mắt mấy cái, không nói được tiếng nào.

Minh Nhã lại một lần nữa nếm mùi thất bại, Nho năm nay đã bốn tuổi, thế nhưng một câu cũng không nói ra, Xuân Kỷ lại nói cổ họng của bé không có bệnh tật gì

“Đại ca, sao hôm nay ngươi trở về trễ thế?” Mặc Nhã rời mắt sang chỗ khác, thấy Hi Nhã đi vào cửa liền hỏi

“Trong bộ tộc có nhiều người đề nghị đem cánh rừng phía Bắc phá bỏ, dùng làm chỗ trồng lương thực, nhưng a sao lại nói, nếu như vậy, qua hai năm bởi vì mất đi đất rừng, nếu xuất hiện núi lở gì gì đó, gặp hoạ cuối cùng vẫn là bộ tộc chúng ta, ngươi cũng biết hai năm nay, lương thực thu hoạch không tồi, rất nhiều giống cáu mấy năm nay đều thấy được chỗ tốt của những loại lương thực này, hiện tại ai cũng ồn ào, ai khuyên cũng không nghe, ngươi cũng biết a sao luôn luôn không kiên nhẫn nói mấy chuyện này.” Nghĩ đến đám giống cái nhao nhao ồn ào, cái đầu y cũng phình ra.

“A sao nói tóm lại luôn có đạo lý của người.” An Bố thúc thúc mấy năm nay tuy rằng vẫn giữ chức vị tộc trưởng, nhưng rốt cục bởi vì một lần chịu qua trọng thương, thân thể cũng không còn tốt như xưa, rất nhiều chuyện đều chậm rãi giao cho đại ca

“Nếu Lôi Tấn còn ở đây thì tốt rồi.” Tất cả mọi người đều thực sự đồng ý nghe theo lời nói của hắn, đặc biệt là các giống cái

Nho quay đầu trốn vào trong thảm của mình

Minh Nhã thấy sắc mặt của hai ca ca cũng không tốt lắm, biết mình nói bậy, cắn cắn môi không lên tiếng nữa.

“Nho mau ngủ đi, ngày mai còn phải chạy đi nữa.” Hi Nhã qua xem Nho, chủ động nói qua chuyện khác, hàng năm sau ngày đó Nho đều phải chạy đến chỗ Hổ tộc bộ tộc ở một thời gian ngắn

“Mặc Nhã, ta thấy giường của Nho hình như hơi nhỏ.” Đây chính là cái giường mà Lôi Tấn lúc đó nhờ Gia Hách làm ra

“Ta cũng thấy như vậy, ngày khác ta sẽ mang cho Gia hách đổi một cái lớn hơn.” Mặc Nhã đáp

Ba năm trước khi y tới Hổ tộc bộ tộc, nửa đường gặp được Cảnh Việt đang chạy tới báo tin, nói Lôi Tấn mất tích, bọn họ trở lại lật tung cả Hổ tộc bộ tộc lên cũng không tìm thấy người

Mặc Nhã đi vào căn phòng kia, tất cả vẫn đều ở những chỗ cũ, thậm chí còn có một bộ quần áo mới được thay ra chưa kịp giặt, chỉ khoát trên mép giường, tựa hồ như hắn chỉ là đi ra ngoài dạo chơi một lúc, nhưng cả buổi chiều trong bộ tộc không một ai gặp qua hắn, Lôi Tấn tựa như từ trong không khí bốc hơi mất, thời điểm hắn đi cũng đột nhiên giống như lúc hắn đến

A sao nói Lôi Tấn lần này có lẽ đã thự sự trở về rồi, bởi vì có rất nhiều chuyện bọn họ cũng không rõ ràng lắm, có lẽ đường trở về cũng không chỉ có một cái, bất quá bọn họ không tin, dù sao bụng Lôi Tấn lúc ấy cũng đã hơn bảy tháng rồi, nếu phải đi cũng sẽ không lựa chọn ra đi vào lúc đó, hơn nữa hắn cũng đã đồng ý lưu lại, cho nên bọn họ vẫn không buông tha cho việc tìm kiếm tin tức của hắ