Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 30: Con gả cho anh ta



Im lặng cả nửa ngày lúc này Tôn Mỹ mới có ý định muốn nói ra cái gì đó, nhưng cánh cửa phòng ngủ của Tống Dật Nhiên lúc này bất chợt mở ra, ánh mắt vừa đau lòng cộng với thất vọng tột cùng không ngừng xuất hiện trước mắt của Tôn Mỹ.

Bà lúc này chính là tột cùng của sự tuyệt vọng và tức giận đan xen nhau nhìn chầm chầm Tống Dật Nhiên vừa ngủ được một giấc ngon lành đang đi ra.

Tống Dật Nhiên: "Mẹ… con đói rồi..." Giọng ngái ngủ của Tống Dật Nhiên vang lên, đầu tóc của cô còn bị loạn hết cả lên vì giấc ngủ ban nảy còn để lại.

Cô khi nảy còn tự tin với tài năng tích trữ thức ăn của cái bụng mình, ban nảy cô đã ăn chùa không ít ở cái nhà hàng sang trọng kia, cứ tưởng rằng cô có thể trì trệ nó đến chiều, ai mà có ngờ tới được là chỉ mới qua có hai tiếng đồng hồ vậy mà cô lại bị chính cái bụng đói như mấy ngày không ăn này làm cho tỉnh giấc, chẳng khác nào nó tát cho cô một cái vì cái tính cách bất cẩn của cô vậy.

Tống Dật Nhiên: "Mễ… trợ lý Mễ… có chút sớm nhỉ?" Giọng nói của Tống Dật Nhiên khô khốc, lúc này cô chẳng còn biết là bản thân nên nói gì mới đúng.

Ánh mắt của Tống Dật Nhiên ngay sau đó liền gần như được người khác giúp đỡ tạt cho một thao nước lạnh ngắt vào mặt và cơ thể, cả người của Tống Dật Nhiên bất tri bất giác rung lên, bước chân đột ngột dừng lại, ánh mắt khó xử vừa nhìn Mễ Giai Kỳ vừa nhìn đến Tôn Mỹ đầy căm phẫn mà nhìn cô chằm chằm kia.

Ánh mắt của Tôn Mỹ đã ươn ướt, người mù cũng không khó mà nhìn ra được là bà đây đã biết được cái gì, có thể là chỉ vừa biết gì đó thôi hay có thể đã là cái gì cũng biết rồi.

Tôn Mỹ: "Tôi là Mẹ của Dật Nhiên, có thể nói chuyện riêng với con bé một chút không?" Bà hít một hơi thật sâu sau đó nói với Mễ Giai Kỳ đang còn đứng nhìn kia.

Bà lúc này cần nhất chính là nói chuyện với Tống Dật Nhiên, hay cảnh tỉnh đứa con gái này của bà.

Mễ Giai Kỳ: "Vâng ạ! Lăng thiếu phu nhân, tôi cùng mấy người khác ở đây có gì cứ gọi cho tôi là được." Cô nhìn thấy Tống Dật Nhiên bị Tôn Mỹ kéo tay đi một đoạn sau đó lại lên tiếng nói với cô.

Tống Dật Nhiên: "Được, tôi rất nhanh quay lại ngay." Cô khó xử với Mễ Giai Kỳ liền nói lại một câu.

Tống Dật Nhiên so với mấy đứa con gái khác có thể là kiên cường hơn nhưng cái đó chẳng qua là cái vỏ ở bên ngoài mà thôi, bà là mẹ của cô.

Tôn Mỹ bà hiểu cô hơn ai khác, Tống Dật Nhiên con gái của bà vừa nhát gan, vừa không hiểu chuyện, không ngoan ngoãn, quá ngốc nghếch, cái gì cũng tự cho rằng là bản thân chỉ cần cố gắng thì liền có thể làm được.

Bà trước kia suy cho cùng cũng chỉ nghĩ là Dật Nhiên cô chung quy là nhát gan cũng không dám làm cái gì to tát, suy cho cùng cũng chỉ dám đi làm công cho người khác bà chỉ cần giúp cô quan sát một chút thì sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng lúc này thì phải làm sao đây, đứa con gái này của bà phải làm sao đây.

Tống Dật Nhiên: "Mẹ..." Tống Dật Nhiên bị Tôn Mỹ kéo vào bên trong phòng ngủ kéo cửa đóng chặt lại, cô bị kéo đến đỏ hết cả cổ tay.

Đôi mắt của Tống Dật Nhiên lúc này đã bắt đầu hiểu là chuyện gì đang xảy ra liền không khỏi ươn ướt.

Tôn Mỹ: "Cái người đó là có ý gì?" Bà buông cánh tay của Tống Dật Nhiên ra, bà chỉ tay về phía ngoài cửa hỏi cô.

Rốt cuộc là ở sau lưng của bà cô đã làm ra chuyện động trời gì ?

Tôn Mỹ: "Con làm ra chuyện gì rồi lại không nói với mẹ! Có phải đủ lông đủ cánh rồi không còn nhớ đến người mẹ này nữa hay không?" Bà nhìn thấy Tống Dật Nhiên nước mắt rơi lã chã trên mặt nhưng vẫn là cắn răng không chịu nói ra là bản thân đã làm ra cái loại chuyện gì, liền tức giận mà quát lớn với cô.

Tống Dật Nhiên: "Con… con… con xin lỗi… mẹ." Cô nhìn thấy bà như vậy liền sợ hãi đến mức nói lắp, đôi mắt của cô lúc này đã ướt đẫm nước mắt.

Từ nhỏ Tống Dật Nhiên chính là như vậy, mỗi khi làm sai đều sẽ là bị Tôn Mỹ bà mắng vài trận dạy dỗ mấy ngày mới bỏ qua, mỗi lần bà lớn tiếng cô đều là sợ đến bật khóc nước mắt tràn trề, nhưng khi đó chỉ là mấy chuyện vặt như học hành không tốt, hay giáo viên gọi đến nói vài câu.

Nhưng lúc này chính là đại sự, so với mấy chuyện cỏn con kia thì chỉ cần nhắc đến cái tên kia cùng với cô cũng đủ khiến cho bà giết chết cô rồi.

Tống Dật Nhiên từ nhỏ đã có tật khó bỏ, mỗi khi cô sợ hãi chuyện gì đó liền ngay lập tức không tự chủ được khuôn miệng nữa mà liên tục nói lắp, lúc này cũng chính là như vậy, một câu nói cũng khó mà nói dứt khoát được.

Tôn Mỹ: "Con sốt sắn cái gì, sợ cái gì chứ?!" Bà sớm đã bị cơn giận trong lòng nuốt chửng, giọng nói của bà càng lúc càng lớn hơn, dọa sợ Tống Dật Nhiên gục cả đầu xuống đất.

Đứa con gái này của bà chính là nhát gan như vậy, bị dọa một câu liền không nhịn được, lại còn nói cái gì lại có thể liên quan đến tên ma đầu kia, bà đúng là có bị kề dao vào cô cũng không thể tin nổi.

Tôn Mỹ: "Con không có sai, người sai là mẹ, mẹ không quản được con thì chính là mẹ sai rồi." Bà vừa đau lòng vừa khóc, bà nói chuyện với cô nhưng lại không ngừng chỉ tay về phía của bản thân, không ngừng trách móc bản thân chính là không quản nổi cô nữa.

Tống Dật Nhiên: “Mẹ… mẹ… con." Cô như muốn nói gì đó liền lên tiếng nhưng mấy tiếng nói còn chưa nói ra được liền bị nấc nghẹn lại, cô chính là những lúc càng muốn nói rõ ràng lại càng không thể có cách nào để nói ra.

Càng nhìn thấy Tôn Mỹ trước mặt cô vì đau lòng mà không ngừng rơi nước mắt, suy sụp đến nổi phải chống tay lên bàn làm việc mới có thể đứng trụ mà nói chuyện với Tống Dật Nhiên, càng nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trước mắt cô càng đau lòng không ngừng khóc, càng khóc càng không nói chuyện nổi, cái bệnh kia lại một lần nữa làm khó một người như cô.

Tôn Mỹ: "Con sốt sắn cái gì, mẹ còn chưa nói xong đâu." Bà nhìn thấy cô là đang muốn nói chuyện nhưng lại vì căn bệnh kia mà không thể nói được nữa, cũng tốt, cô hiện tại chỉ cần nghe bà nói thôi, thứ bà muốn chính là như vậy, bà muốn nhìn thấy cô ngoan ngoãn một lần có thể nghe bà nói.

Tôn Mỹ: "Con với Lăng Dục Thần có quan hệ gì? Tốt nhất là không lắp ba lắp bắp, một lần nói ra cho mẹ!" Bà thứ mà bà muốn biết nhất lúc này chính là quan hệ của Tống Dật Nhiên cô cùng với họ hậu duệ của họ Lăng kia là gì.

Tống Dật Nhiên cô nhất định phải nói rõ với bà, bà muốn giúp cô giải quyết cái hậu quả khó chữa này, dẫu sau chuyện kia của người lớn cô vốn dĩ là không biết, dạo gần đây bà mới bắt đầu nhìn thấy cô khác lạ, có thể là chuyện đã là vừa mới xảy ra, vẫn còn có thể cứu vãn.

Tống Dật Nhiên: "Con… con gả cho anh ta." Cô cố gắng kìm nén lại nổi xúc động trong lòng không cho nước mắt rơi xuống hít thở một lúc mới có thể xem như lưu loát nói ra vài chữ.

Tôn Mỹ: "Con điên rồi sao? Điên rồi sao?" Bà nghe thấy cô nói như vậy hệt như nghe được có ai đó nói với bà chồng của bà sẽ sống lại vậy, hoang đường! Chính là hoang đường như vậy!

Bà không thể chấp nhận nổi, cánh tay của Tôn Mỹ giơ lên cao đánh liên tục lên lưng của Tống Dật Nhiên, vừa khóc vì đau lòng vừa khóc vì tức giận đều muốn trút lên mấy cú đánh này.

Tống Dật Nhiên cô là con gái của bà, cô năm nay cũng không tính là nhỏ nữa, hai mươi lăm tuổi, mấy đứa con gái của cái nơi này đều đã lấy chồng sinh con. Đừng nói đến là Lăng Dục Thần quỷ kế đa đoan kia nếu là một người khác chung quy vẫn là cũng phải gã cô đi, cái này chính là số mệnh mà ông trời sắp đặt.

Cả một đời này của bà chỉ dành để lẫn tránh bọn người cậy thế ức hiếp người khác đó, tránh để Tống Dật Nhiên dao du với mấy loại người đó hết mức có thể, trăm suy ngàn tính lại chẳng thể tính nổi ngày hôm nay cả cô và bà lại có thể đi đến cái bước đường này.

Tất cả suy cho cùng chỉ có thể nói là người tính không bằng trời tính, định mệnh là mệnh trời khó cải sao? Mệnh trời thì sao, cho dù ông ta có xuống đến đây thì bà cũng phải cải, không thể nào để con gái của bà chịu khổ được.

Tống Dật Nhiên so với người khác không giống nhau bà không thể đẩy cô vào ngõ cụt như vậy được.

Tôn Mỹ: "Con biết hắn ta là ai không?" Bà cố gắng ra sức vừa gằn giọng từng chữ vừa nhịn lại mấy tiếng nấc ở cổ họng mà nói với Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên: "Là Lăng Dục Thần." Cô nghẹn ngào nói lại một cái tên.

Tôn Mỹ: "Làm sao? Lăng Dục Thần… nhẹ nhàng quá nhỉ?" Bà bất ngờ trước câu nói của cô, có thể là vì con gái bà từ nhỏ đã nằm gọn trong tay của bà một tấc cũng là không thể chạy ra ngoài được nên có phần không sợ trời không sợ đất là vậy sao.

Tên của Lăng Dục Thần, tên của tên các ma đó cũng dám gọi thẳng ra như vậy, chi bằng còn không biết mau học theo cô gái ban nảy ở bên ngoài chỉ dám gọi họ cung kính gọi thêm một tiếng Lăng Tổng xem ra sau này còn có thể dễ sống hơn một chút.

Tôn Mỹ: "Con biết hắn ta là người thế nào không? Có biết mấy vết máu khô khốc đã mấy tháng rồi dù có mưa thế nào cũng chính là không gột rửa đi được ở đằng kia không? Chính là một tay của Lăng Dục Thần làm ra!"

Bà hết cách chỉ còn có thể nói thẳng ra mọi thứ có thể khiến cho Tống Dật Nhiên tốt nhất là nên nhanh chóng hiểu ra được là bản thân cô đã động đến loại người thế nào rồi, biết khó mà lui.

Tôn Mỹ: "Tên đó mới hai mươi mấy tuổi đã nắm gọn Lăng Thị trong tay, gần mười năm nay hắn là người thế nào con có biết không? Chính là độc ác, tàn nhẫn, vô tình, người khác nhìn thấy đều là muốn tránh xa ngàn thước, còn đứa con gái ngốc như con lại muốn dây vào!"

Bà nhìn thấy Tống Dật Nhiên nghe xong không hề có chút biểu cảm chỉ im lặng nghe bà nói, nước mắt rơi đầy cả mặt kia có thể thay lời muốn nói rồi, đầu óc của Tôn Mỹ đau như búa bổ, cứ ong ong hết cả lên, trước mắt choáng váng, bà cố gắng vịnh tay đến bàn làm việc của cô mới có thể trụ nổi để nói với Tống Dật Nhiên thêm vài câu.

Tôn Mỹ: "Lại còn nói đến! Bên cạnh hắn ta không ít mấy đứa con gái, bọn họ đều là trăm anh thế phiệt, còn Tống Dật Nhiên con là cái thá gì, vừa ngu ngốc vừa không hiểu chuyện, cả đường cũng không ăn nổi, mỗi lần sợ hãi cái gì liền sốt sắn đến nói cũng nói lắp, con nghĩ hắn ta chơi đùa với con được bao nhiêu ngày thì sẽ mang đi cho kẻ khác, sợ đến lúc đó... đến cả mạng cũng không còn!"

Bà lại cố gắng nói lớn tiếng, không hề nghĩ đến người bên ngoài có nghe hay không thì bà vẫn phải nói, nếu bây giờ ở trước mặt của bà là người khác thì nhất định sẽ chẳng phải hao tâm tổn sức thế này, nhưng lại chẳng may, ở trước mắt của bà là một tảng đá lớn.

Tống Dật Nhiên như thể được sinh ra từ đá vậy, vừa ngốc vừa cứng đầu, việc gì mà bản thân đã quyết thì nhất định sẽ như vậy mà làm đến cùng, không có chút ý định buông xuống giữa đường.

Nhưng chỉ tiếc là việc này lại chẳng đơn giản như những việc trước đó mà cô làm nữa, không phải chỉ cần cố gắng là được, cái mạng không phải nói không đưa thì liền có thể giữ lại, nếu đơn giản như những gì Tống Dật Nhiên cô hay nghĩ thì mấy cái bãi tha ma ở đằng kia đã không có nhiều cái xác nằm la liệt đến vậy.

Tống Dật Nhiên: “Mẹ… mẹ… con xin lỗi… mẹ đừng khóc như vậy… được không?" Cô bị Tôn mỹ dọa đến mặt mày tét mét, nước mắt lã chã rơi xuống hai bên má mỗi lúc một nhiều hơn.