Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 31: Con muốn biết sự thật



Tôn Mỹ mỗi một câu nói của bà đều như từng mũi dao nhắm đến tim cô mà đâm liên hồi, lòng ngực đau đến hít thở không thông. Tống Dật Nhiên kiềm nén ưu thương nấc lên không ngừng muốn nói gì đó với Tôn Mỹ, câu nói còn chưa được mười chữ vậy mà cô phải mất một lúc khó khăn mới có thể mở miệng nói đầy đủ hoàn chỉnh một câu.

Tôn Mỹ: "Mẹ có thể không khóc hay sao?! Mẹ có một đứa con như con có thể không buồn được sao?!" Bà tức giận hét lớn, tay không ngừng vỗ vào lòng ngực, ngay giờ phút này, cảm giác đau lòng lấn át luôn cả nỗi đau mà bà tự đánh chính bản thân mình.

Nỗi đau mất chồng kia mặc dù có thể ngày ngày nói là đã qua ba năm liền có thể như vậy mà đã vơi đi, nhưng trong lòng của bà rõ hơn ai hết, nỗi đau kia vẫn là ngày ngày hiện diện ở nơi đó, chỉ cần ngày nào bà vẫn còn nghe thấy có người nhắc đến Lăng Gia thì ngày đó chưa bao giờ bà có thể nguôi được nỗi nhớ chồng, đau xót cho sự tình oan ức của ông ấy.

Một người mẹ như bà, ngày ngày đều vui vui vẻ vẻ nói chuyện dối với cô, thật tâm chưa bao giờ bà có thể yên lòng, chưa ngày nào bà có thể an tâm rằng cô đã tin tưởng mấy lời nói dối đó của bà, nhưng bà vẫn là kiên trì như vậy, chưa một lần nào bỏ cuộc, vậy tại vì lý do gì mà ông trời lại một lần nữa muốn lấy đi người thân duy nhất này của bà?

Tống Dật Nhiên: "..." Cô gần như chết lặng, cô hiện tại chỉ còn có thể nhìn thấy mớ hỗn độn do chính bản thân gây ra mà không khỏi cảm thấy tội lỗi với Tôn Mỹ.

Việc này chẳng thể trách bà, cũng chẳng thể trách người nào khác, chỉ có thể trách cô khi đó đã không bỏ qua mà ngứa ngáy muốn cứu người, nói không chừng nếu hôm đó không phải là cô thì có lẻ hôm nay với trận chiến khi đó Lăng Dục Thần hắn ta đã thương tích đầy mình mà đi ra khỏi đó.

Nếu thật sự có thể là như vậy, nói không chừng hắn ta đã chẳng còn thời gian sau đó đến Trình Hưởng nghỉ ngơi, nếu hắn không đến Trình Hưởng thì sẽ không gặp được cô ở đó, nhưng nếu hắn không cứu rỗi cô lúc đó thì Tống Dật Nhiên cô có thể như hôm nay không? Đứng im ở nơi này mà nhìn thấy người mẹ của mình đau khổ không ngừng?

Tôn Mỹ: "Dật Nhiên... con có thể nói thật với mẹ không? Là lăng Dục Thần ép con, có đúng không?" Bà sau một hồi khóc lóc không xong, đến cả khuyên cũng khuyên không nổi Tống Dật Nhiên cứng đầu này nữa liền chuyển qua lê chân rung rung bước gần đến nơi mà cô đang ngồi ở ngay phía trước, bà gục xuống ngồi trước chân của Tống Dật Nhiên đang không ngừng khóc lóc tự trách nhỏ giọng hỏi cô.

Tống Dật Nhiên: "Không có… là con..." Cô ngẩng đầu lên nói với bà.

Tôn Mỹ: "Hai đứa đã đi đến bước nào rồi… mẹ tìm hắn ta nói chuyện..." Bà nói ra chưa hết một câu liền muốn chạy đi tìm đương sự của bên kia nói chuyện.

Bà chính là không tin cái mạng già này của bà vô tích sự đến nỗi không thể giúp gì được cho Tống Dật Nhiên, xem như hôm nay có phải là một mạng đổi một mạng thì bà cũng nhất quyết phải đến trước mặt hắn ta nói chuyện một lần.

Tống Dật Nhiên: "Mẹ! Con ký rồi!" Cô thấy bà có ý định chạy đi tìm cửa đến địa ngục liền nắm lấy cánh tay của bà kéo lại lớn tiếng nói.

Việc làm của Tống Dật Nhiên từ khi ở Nhà Hàng Lục Châu cũng là biểu thị cho chuyện Tống Dật Nhiên cô đã một chân bước vào cửa chính của địa ngục, không còn cách để trở ra nữa, một mình cô như vậy đã quá đủ.

Tôn Mỹ: "Ký rồi? Ký cái gì?" Bà như không hiểu ý của Tống Dật Nhiên chính là đang muốn nói ra cái gì có phần hiểu có phần không hỏi lại.

Tống Dật Nhiên: "Giấy... giấy đăng… đăng ký kết hôn… con ký rồi!" Cô lắp ba lắp bắp nói lại.

Tôn Mỹ: "Con điên rồi Tống Dật Nhiên! Con muốn mẹ chết sao?" Tôn Mỹ gần như không còn nghĩ được thêm cái gì nữa liền quát lớn, đầu ốc của bà lúc này như thể có thể nổ tung bất cứ lúc nào, máu trên não hệt như sắp không lưu thông nổi nữa, bà ngồi gục xuống giường của Tống Dật Nhiên.

Bà không nghĩ nỗi nếu ngay lúc này Tôn Mỹ bà còn chưa biết sự tình này thì Tống Dật Nhiên còn định giấu bà cho đến bao giờ, rõ ràng là đã đi đến bước cuối cùng vậy mà đến hiện tại bà mới có thể biết được.

Nếu còn không phải lúc nảy cô gái họ Mễ kia đến đây một tiếng gọi thiếu phu nhân hai tiếng gọi Lăng thiếu phu nhân lịch sự như thể ngàn kim châm đốt kia thì có phải cô sẽ giấu bà đến khi chết vẫn không nói ra luôn không.

Tống Dật Nhiên: "Xin lỗi mẹ… con không cố ý chỉ là…" Cô khó khăn mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh với bà, nhưng đúng lúc này Tôn Mỹ hệt như chẳng còn có tâm tình mà nghe Tống Dật Nhiên giãi bày nữa.

Đầu ốc của bà ong ong như lửa đốt, ánh mắt sâu thẩm của người đàn bà lớn tuổi trong ánh kia thứ chất chứa nhiều nhất lúc này chính là sự tuyệt vọng, cùng với đau lòng tột độ phun trào không ngừng. Nước mắt như dòng suối nhỏ không ngừng chảy ra.

Trong mười năm qua đã bao nhiêu lần bà luôn trốn Tống Dật Nhiên đau lòng một mình khóc, nhưng hôm nay xem như là không cần giấu nữa, cô muốn thấy bà khóc bà sẽ khóc cho cô xem, dẫu sau thêm chốt lát nữa chỉ sợ là cơ hội này cũng không còn.

Tôn Mỹ: "Con có biết Lăng Gia là ai không? Con cái gì cũng không biết! Tại sao lại không nói với mẹ." Bà nhỏ giọng hỏi Tống Dật Nhiên như kêu gào trong lòng lại chẳng dám to tiếng mà nói ra.

Tống Dật Nhiên: "Con biết… con biết rồi!" Cô nghĩ trong lòng bao nhiêu lần, đều là muốn giấu bà, nhưng lúc này là do chính bà hỏi cô. Dù sao cô cũng là con gái bà cực khổ nuôi từ nhỏ đến lớn, đều là sống trong vòng tay của Tôn Mỹ bà, cứ cho là hôm nay sẽ một chân bước vào quỷ môn quan chết hay sống còn chưa biết được thì cũng nên cho người mẹ như bà một lý do đúng không.

Tôn Mỹ: "Con biết cái gì?" Bà cảm nhận sắp sửa có chuyện không lành xảy ra, ánh mắt của Tống Dật Nhiên rất nhanh hoàn toàn thay đổi, bà nhìn ra ánh mắt kia có nghĩa là gì, liền cảm thấy lo lắng không nguôi.

Tống Dật Nhiên: "Tai nạn." Cô nói ra hai từ, đây chính là tâm điểm trong nỗi đau của Tôn Mỹ bà, thật không may nhỉ, Tống Dật Nhiên cô đã biết đến nó rồi...

Tôn Mỹ: "Con làm sao..." Bà mắt tròn mắt dẹt nhìn Tống Dật Nhiên không khỏi bất ngờ đến chết lặng, lời muốn nói cứ như bị nuốt lại vào bụng tất cả.

Vụ tai nạn kia nếu muốn nói là vừa mới trôi qua thì không phải còn nếu muốn nói là đã trôi qua rất lâu trước đây thì vẫn chưa lâu, nhưng mọi thứ gần như đều đã bị thời gian gần như xóa mòn hết dấu vết, thứ còn đọng lại cho đến ngày hôm nay cơ hồ như chỉ còn lại trong lòng của người còn sống là bà, nhưng đối với người như Tống Dật Nhiên thì lại khác.

Tôn Mỹ bà là người gần như tiếp xúc trực tiếp với cảnh sát khi đó, còn không nhìn biết hết được tai nạn năm đó đã xảy ra những chuyện gì. Tống Dật Nhiên bị bà giấu bao nhiêu lâu nay đến cả người cha của cô đã chết thế nào cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ, thì làm thế nào mà hôm nay lại có thể mạnh miệng đến vậy.

Tống Dật Nhiên: “Có người nói với con qua mạng, con còn nghe được mẹ cùng chú Thẩm nói chuyện với nhau." Cô nhỏ giọng vừa nhìn vào đôi mắt vừa hoang mang tột độ, vừa cảm thấy sợ hãi của Tôn Mỹ mà nói.

Tôn Mỹ: "Con muốn làm gì?" Bà sợ hãi lo lắng trong lòng thay nhau tuôn trào, bà không thể kiểm soát được tình hình vừa bừa bộn vừa hỗn độn này nữa.

Lúc ban đầu chỉ đơn thuần là một cuộc hôn nhân bất đắc dĩ mà ông trời đã sắp đặt cho Tống Dật Nhiên, bà chỉ đơn thuần cho nó là định mệnh, chỉ đơn giản cho rằng Tống Dật Nhiên ngu ngốc nên dễ dàng bị người khác lừa đi, nhưng bởi vì cái gì mà nhanh như vậy cục diện lại thay đổi rồi, thay đổi nhiều đến nổi bà chẳng còn dám nghĩ xem là chính xác là Tống Dật Nhiên đang muốn làm gì nữa.

Tống Dật Nhiên: "Con muốn biết sự thật..." Cô khó khăn nói ra một câu.

Tống Dật Nhiên: "Mẹ! Mẹ có tin con không?" Nén lại mọi cảm xúc đang dâng trào trong lòng của cô ngay lúc này, hai tay bất giác nắm lấy đôi vai gầy yếu vì chịu bao nhiêu sương gió của Tôn Mỹ lại càng trở nên gầy gò cùng da thịt bắt đầu đã mềm hơn trước.

Bà lúc nảy vẫn còn ngồi trước mặt an ủi cô, nhưng lúc này tình thế đã thay đổi, Tống Dật Nhiên mặc dù âm thanh không còn lớn như trước, câu nói cũng là phải cố gắng mới có thể nói lưu loát, nhưng hiện tại cô chính là nguồn an ủi cuối cùng của bà, ánh mắt của Tống Dật Nhiên từ trước đến nay chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào bà thế này.

Tôn Mỹ: "..." Bà trong phút chốc liền như người hóa đá, chỉ có thể im lặng nghe Tống Dật Nhiên nói chuyện.

Tống Dật Nhiên: "Lăng Dục Thần đã hứa chỉ kết hôn với con ba năm.... ba năm này con gái nhất định cho mẹ một lời giải thích." Cô cố gắng nói với Tôn Mỹ một câu chắc nịch.

Tôn mỹ: "..." Bà lúc này mơ mơ hồ hồ nghe Tống Dật Nhiên nói, bà cũng hết cách, chỉ còn có cách nghe theo lời của cô nói, xem như là Tôn Mỹ bà không có năng lực giữ Tống Dật Nhiên lại, lại hoang đường đến độ còn bị Tống Dật Nhiên quay ngược tình thế thuyết phục luôn cả bà. Hết cách bà trước mắt đành phải nghe theo Tống Dật Nhiên nói.

Đứng ở bên ngoài hồi lâu, tiếng nói ở bên trong có lúc lớn có lúc nhỏ, người ở bên trong một lần tức giận hai lần hét lớn, không khỏi khiến cho Mễ Giai Kỳ cảm thấy sốt sắn, cô chỉ thiếu mỗi việc đẩy cửa xông vào là còn chưa thử qua.

Ban đầu cô còn nghĩ là Tống Dật Nhiên đã nói qua với phụ mẫu, ai biết được là cô cho đến tận khi Mễ Giai Kỳ đến cũng còn chưa hé miệng. Tống Dật Nhiên cô là đang muốn cứ như vậy mà đi theo Lăng Dục Thần hay sao?

Nhưng mà nói tới nói lui, thật ra nếu hôm nay người mà Tống Dật Nhiên kết hôn cùng là người khác thì xem như còn dễ nói chuyện, nhưng đối tượng kết hôn của cô hôm nay có chút không may ai lại không day vào lại day vào Lăng Dục Thần, suy cho cùng kết quả mà Tống Dật Nhiên hôm nay nhận được có thể nói tám phần đều là vì ba chữ Lăng Dục Thần này.

Tống Dật Nhiên chuẩn bị thêm một chút nữa ngày cuối cùng cũng có thể chui từ cái ổ kia ra ngoài, đến khi ra được phía bên ngoài thì lại vừa vặn chạm phải ánh mắt lo lắng của Mễ Giai Kỳ mà không khỏi khó xử.

Tống Dật Nhiên: "Ngại quá để cho trợ lý Mễ đợi lâu rồi." Cô ánh mắt khó xử quét qua từng người đang đứng nghiêm trang ở một chỗ, chỉ chờ một người lề mề như cô liền không khỏi cảm thấy có lỗi với bọn họ. Họa là do cô tạo ra, đến khi gánh vác lại có thêm vài mặt người, càng nghĩ lại càng cảm thấy có chút hổ thẹn với bọn họ.

Mễ Giai Kỳ: "Thiếu phu nhân, cô đừng nói như vậy, cũng không lâu lắm, vừa vặn hai giờ đồng hồ." Cô cười cười nói nói với Tống Dật Nhiên.

Mễ Giai Kỳ cô là kẻ dưới cô đợi chủ nhân là chuyện quá đỗi thường tình, những lúc đi cạnh Lăng Dục Thần Mễ Giai Kỳ còn phải đợi đến đau nhức hết cả chân, ngày hôm sau đi tiệc cùng hắn, cô còn không nhịn được được mà cô ý chọn chiếc váy dài qua chân để có thể mang giày bệt.

Ngày hôm đó nếu không phải cả hội trường đều chỉ chú ý đến mấy cô gái trăm anh thế phiệt kia thì nhất định sẽ vì cô mà khiến Lăng Dục Thần mất mặt một phen, suy cho cùng việc chờ đợi một ai đó đối với cô đã quá đỗi quen thuộc, còn nếu muốn xin lỗi, thì chắc là phải đợi một lúc Tống Dật Nhiên cô có thể tự mình xin lỗi một người khác rồi.

Tống Dật Nhiên: "Chúng ta đi thôi!" Cô kéo chiếc vali màu trắng nhỏ ra ngoài vừa đi vừa nói với Mễ Giai Kỳ.

Đồ đạt của Tống Dật Nhiên vốn dĩ là không có nhiều, lại còn nói đến việc cô đi ra ngoài thế này còn không phải là một đi không trở lại, nên suy cho cùng cũng chỉ mang theo đầy đủ vật dụng cần thiết mấy thứ còn lại, chỉ còn cách để lại cho Tôn Mỹ trông coi giúp.

Mễ Giai Kỳ: "Bác gái… bà ấy không cần..." Cô nhìn một lúc xác định là không còn ai trong căn phòng kia bước ra nữa liền lên tiếng hỏi Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên: "Mẹ tôi có chút không được khỏe, nên ở lại trong phòng nghỉ ngơi." Cô nhìn đến căn phòng được đóng chặt cửa kia mà không khỏi đau lòng thay cho người phụ nữ đang ngồi ở bên trong.

Nhưng biết làm sao được, bà ấy chính là không có cách nào vượt qua nỗi đau kia, không có cách nào đối diện được với sự thật này, càng không còn cách nào để có thể nhìn nhận người của Lăng Gia, kể cả Mễ Giai Kỳ cũng không muốn nhìn thấy, liền một mình giúp coi thu dọn mọi thứ sau đó lại ngồi ở bên trong, kiên quyết không muốn theo cô ra ngoài.

Mễ Giai Kỳ: "Vậy..." Mễ Giai Kỳ có chút hiểu có chút không muốn hỏi lại Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên: "Không sao đâu… chúng ta đi thôi!" Cô biết rõ là Mễ Giai Kỳ muốn nói đến cái gì liền không để cô nói hết câu, bản thân đã tự mình trả lời.

Mễ Giai Kỳ: "Được… Các người chuyển mấy cái kia..." Cô cũng hết cách, đành chủ nói gì thì tôi tớ nghe theo cái ấy, dẫu sao thì hôm nay đã chính thức trở thành thiếu phu nhân của cô.

Tống Dật Nhiên một mình tay không đi ra đến cửa kính của chiếc xe hơi sang trọng mà trước đó cô đã có cơ hội được trải nghiệm qua, không thể không nói đến mặc dù ngày hôm đó vô tình đã trở thành ngày tồi tệ đối với cô, nhưng lại chẳng thể vì vậy mà tâm tình của cô đối với chiếc xe này có chút lệch lạc nào. Cảm giác ở trên chiếc xe này di chuyển, so với việc tự mình cô chạy đi chạy lại vẫn là tốt hơn gấp bội.