Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 262: Thích mùi hương gì?



Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động cơ của xe nữa, Quản gia Hoàng mới quay người trở vào nhà.

Bên trong phòng khách, Nguyễn Quỳnh Anh đang cúi người rót nước.

Quản gia Hoàng nhìn thấy cô ở đây, không khỏi sững sờ: “Cô Quỳnh Anh, cô vẫn chưa nghỉ ngơi sao ạ?”

“Tiếng xe lớn như vậy, tôi ngủ không nổi.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhấp miệng uống một ngụm nước, yếu ớt nở nụ cười.

Ánh mắt Quản gia Hoàng nhìn cô có chút quái dị: “Vậy sao?”

Lúc gọi người tu sửa thang máy, cậu Hải còn đặc biệt cho người xây tường cách âm ở trong phòng của cô. Làm sao cô vẫn có thể nghe thấy được tiếng xe ở bên ngoài được?

“Ừ. Chú Hoàng à, tôi đi lên trước đây.” Nguyễn Quỳnh Anh làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Quản gia Hoàng, cố tình giả bộ bình tĩnh cầm theo cốc nước đi vào trong thang máy.

Quản gia Hoàng nói với theo sau lưng cô: “Cô Quỳnh Anh, cô định đi xuống tiễn cậu Hải đúng không?”

Bước chân của Nguyễn Quỳnh Anh chợt dừng lại, nhưng cô lại không chịu lên tiếng.

“Tại sao cô lại không ra mặt?” Quản gia Hoàng tò mò hỏi.

Ông ấy nghĩ rằng, nếu cô có thể đi xuống tiễn cậu Hải một đoạn thì cho dù ngoài mặt cậu Hải không nói năng gì, thế nhưng trong lòng nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Mặc dù có khả năng cậu Hải sẽ ngó lơ cô, nhưng ít nhất cũng sẽ không còn mặt mày tối sầm như trước khi đi nữa.

Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt cốc nước trong tay, lạnh nhạt lên tiếng: “Không nhất thiết phải như vậy. Tôi mà ra mặt sẽ chỉ khiến cô Hồng Yên không vui, anh Vĩnh Hải cũng sẽ thấy tôi chướng mắt, như vậy sẽ quấy rầy hai người bọn họ. Đây chẳng phải là tội lớn hay sao?”

“Haiz…” Khóe miệng của Quản gia Hoàng khẽ giật giật: “Cô Quỳnh Anh, sao cô lại có thể nói như vậy được. Kỳ thực chuyện này không hề giống với những gì cô đang nghĩ đâu. Cậu Hải cũng không có loại tình cảm kia đối với cô Hồng Yên. Hai người bọn họ chỉ là…”

“Chú Hoàng, chú không cần phải an ủi tôi thêm nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu lại cười nhạt với ông ấy một tiếng: “Nếu trước đây chú nói với tôi những lời này, có lẽ tôi sẽ cảm thấy vô cùng được an ủi, vô cùng vui vẻ. Thế nhưng bây giờ tôi không để ý đến chuyện này nữa rồi, thật đó!”

Đến cả quà tặng của Trần Vĩnh Hải cô cũng từ bỏ được. Cô có lòng tin sẽ có một ngày, bản thân có thể buông bỏ tình cảm của mình đối với anh một cách triệt để.

Dứt lời, Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu lại bước vào thang máy đi lên tầng.

Quản gia Hoàng khó hiểu gãi đầu một cái: “Chuyện này là thế nào vậy?”

Trước đây chỉ có cậu Hải cố chấp không chịu nghe lời khuyên của người khác, bây giờ đến cả cô Quỳnh Anh cũng bắt đầu cố chấp cứng đầu như anh rồi.

Tính ra, ở một mặt nào đó, hai người này thật sự rất giống nhau. Thế nhưng tình cảm giữa hai người bọn họ thật sự khiến người ta không khỏi xót xa.

Quản gia Hoàng bất đắc dĩ thở dài một cái rồi chắp tay sau lưng, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Đến ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng hẳn Nguyễn Quỳnh Anh đã tỉnh dậy. Cô bị ác mộng đáng sợ làm cho giật mình tỉnh giấc.

Trên trán cô phủ đầy một lớp mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, mặt mày trắng bệch vì kinh sợ quá mức.

Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay nắm chặt phần áo ở trước ngực, gấp rút thở hổn hển. Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại trong cơn thở dốc, mệt mỏi đổ ập xuống giường như bị rút hết toàn bộ sức lực trên người.

Phía sau lưng vừa tiếp xúc với đệm chăn mềm mại, cảm giác lạnh lẽo ướt át lập tức truyền tới khiến cô không ngừng run lên cầm cập.

Cô duỗi tay sờ thử mới phát hiện, thì sau sau lưng cô đã bị mồ hôi thấm ướt từ lúc nào.

Thế nhưng Phạm Quỳnh Anh chẳng hề muốn động đậy, cứ để cơn rét lạnh truyền đến khắp cơ thể.

Dù sao thì trên người có lạnh đến mức nào cũng không thể sánh được với cơn lạnh lẽo ở tận sâu trong đáy lòng cô.

“Con của mẹ…” Nguyễn Quỳnh Anh nhắm chặt hai mắt lại, đau đớn lẩm bẩm trong miệng.

Cô mơ thấy hai đứa trẻ, dáng dấp xinh xắn đáng yêu.

Cô muốn đi tới vui đùa với bọn chúng. Thế nhưng bọn chúng lại lạnh lùng lùi về phía sau không cho cô đến gần, còn giơ tay chỉ vào mặt cô chất vấn, hỏi cô tại sao không bảo vệ bọn chúng thật tốt, nói cô không xứng làm mẹ của bọn chúng.

Nguyễn Quỳnh Anh giơ một tay lên che mắt, cơ thể run rẩy không ngừng. Rất nhanh sau đó, cô bật khóc nức nở.

Tiếng khóc tràn đầy đau đớn bi thương, trong lòng chỉ còn sự tự trách và áy náy nồng đậm. Cảm xúc dâng trào dồn ép lồng ngực khiến cô không thể thở nổi.

“Mẹ sai rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh đau khổ tự đấm vào ngực mình, hối hận vô cùng.

Cô không nên cố chấp chuyện thiết kế áo cưới. Đáng lẽ khi biết bản thân đã mang thai, cô nên lập tức rời xa Trần Vĩnh Hải mới đúng. Nếu cô làm như vậy, cô cũng sẽ không mất đi con của mình.

Hết thảy mọi thứ đều là lỗi của cô. Tất cả là vì cô yêu Trần Vĩnh Hải quá sâu đậm nên mới coi trọng áo cưới đến vậy. Ông trời đã trừng phạt cô, bắt cô phải trả cái giá quá đắt.

Càng nghĩ như vậy, nỗi đau trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh càng thêm mãnh liệt.

Đau đớn đến nỗi cô không thể kìm nén nổi nữa, cuối cùng gào thét thảm thiết.

Người hầu đang quét dọn hành lang đột nhiên nghe thấy tiếng hét của cô, không dám chậm trễ lập tức đi gọi Quản gia Hoàng.

Sau khi biết được chuyện này, Quản gia Hoàng lập tức chạy tới trước của phòng cô, gõ cửa hô lên: “Cô Quỳnh Anh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô có sao không?”

Nguyễn Quỳnh Anh không lên tiếng đáp lại.

Quản gia Hoàng sợ cô xảy ra chuyện không may, vội vàng đi đến phòng sách của Trần Vĩnh Hải tìm chìa khóa mở cửa.

Sau khi cánh cửa được mở ra, Quản gia Hoàng chỉ nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang cúi người co ro một chỗ, ngồi ở cạnh giường. Cô cúi thấp đầu chôn vào lồng ngực mình, cả người tản ra sự tuyệt vọng và chết chóc.

Quản gia Hoàng bị cảnh tượng này dọa sợ, khẽ vỗ vai của cô dò hỏi: “Cô Quỳnh Anh…”

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn ngồi im tại đó không nhúc nhích.

Quản gia Hoàng vội vàng ra lệnh cho người hầu đi theo vào cùng: “Mau gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý ngay lập tức!”

Người hầu kia lập tức làm theo.

Quản gia Hoàng cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Trần Vĩnh Hải.

Ở nước ngoài, Tô Hồng Yên vừa mới tắm rửa xong xuôi. Cô ấy khoác trên mình một bộ váy ngủ bằng lụa có đai thắt eo. Chiếc váy ngủ này bó sát người, thân hình quyến rũ của Tô Hồng Yên được nó phát huy vô cùng tinh tế, khiến người ngoài nhìn vào không khỏi sôi trào dục vọng.

“Vĩnh Hải, em tắm xong rồi.” Tô Hồng Yên vừa cầm khăn bông lâu tóc vừa đi đến gần người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Anh đang cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc Ipad được đặt ở trên đùi, chăm chú gõ bàn phím giải quyết công việc. Ngón tay thon dài của anh bay nhảy trên bàn phím giống như đang đánh đàn piano, ưu nhã đẹp mắt vô cùng.

Tô Hồng Yên mải mê ngắm nhìn đến mức si mê, trái tim điên cuồng đập loạn xạ.

Cô ấy đã đem lòng yêu người đàn ông này từ khi còn nhỏ cho đến ngày hôm nay.

Trên người anh luôn có một sự hấp dẫn mê người khiến cô ấy không thể không say mê đắm chìm.

“Vĩnh Hải, bao giờ anh mới định đi tắm? Em đã xả đầy nước cho anh rồi đó.” Tô Hồng Yên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Trần Vĩnh Hải, ánh mắt khẽ liếc qua màn hình Ipad trên đùi anh.

Ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ bên người truyền tới, Trần Vĩnh Hải khẽ cau mày, động tác tay cũng lập tức dừng lại. Anh nghiêng đầu quay sang hỏi Tô Hồng Yên: “Em xịt nước hoa à?”

Ánh mắt của Tô Hồng Yên chợt lóe, ra vẻ vô tội, lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải. Đây là mùi hương của sữa tắm. Em không quen dùng đồ của khách sạn nên tự mang theo một bình sữa tắm nhỏ.”

“Vậy sao?” Trần Vĩnh Hải thu hồi ánh mắt thăm dò, lại tiếp tục bận rộn làm việc: “Sau này đừng dùng mùi này nữa, thật khó ngửi!”

Tô Hồng Yên nghe vậy, sắc mặt trở nên cứng đờ trong nháy mắt, cảm thấy tức giận trong lòng: “Vĩnh Hải, anh thật là không hiểu chuyện chút nào. Mùi hương này có chỗ nào khó ngửi chứ?”

“Anh không thích.” Trần Vĩnh Hải thẳng thừng nói, đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn cô ấy.

Con ngươi của Tô Hồng Yên chợt xoay chuyển. Cô ấy đến gần bên tai anh, khẽ thổi nhẹ khiêu khích: “Vậy anh thích mùi hương gì?”

Lỗ tai bị hơi thở của cô ấy làm cho ngứa ngáy. Trần Vĩnh Hải nghiêng người sang bên kia né tránh, ánh mắt sâu xa nhìn sang Tô Hồng Yên.

Tô Hồng Yên ngơ ngác nghiêng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”

“Vừa nãy em đang làm gì?” Trần Vĩnh Hải khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu mang theo ý tứ chất vấn.

Tô Hồng Yên lập tức lắc đầu phủ nhận: “Em không làm gì cả, em chỉ đang nói chuyện với anh thôi.”

Cô ấy chớp chớp mắt chăm chú nhìn anh, ánh mắt ngây thơ thuần khiết.

Trần Vĩnh Hải dùng đầu ngón tay vuốt ve màn hình Ipad, chìm vào trầm tư.

Chẳng lẽ anh đã hiểu lầm Tô Hồng Yên?

Không phải cô ấy cố ý ghé sát vào lỗ tai anh thổi hơi khiêu khích mà chỉ là vô thức đến gần? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?

“Vĩnh Hải, anh đang nghĩ cái gì vậy?” Tô Hồng Yên giơ tay chống cằm, cố ý cúi người để lộ ra một mảng da thịt trắng muốt ở trước ngực.

Trần Vĩnh Hải nhíu mày thật chặt, đè xuống nghi hoặc trong lòng. Anh chỉ tùy tiện đáp lại cô ấy một câu: “Không có gì.”

“Thật vậy sao?” Tô Hồng Yên không tin, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể chuyển chủ đề: “Anh còn chưa nói cho em biết anh thích mùi hương sữa tắm nào đâu.”

Trần Vĩnh Hải vô thức cong cong khóe miệng, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Hương chanh!”

“Cái gì?” Tô Hồng Yên không thể tin nổi vào tai mình, miễn cưỡng giữ lấy nụ cười gượng gạo: “Vĩnh Hải, anh đúng là luôn có phong cách rất đặc biệt.”

Trần Vĩnh Hải lại chăm chú đọc tài liệu, không tiếp lời cô ấy nữa.

Tô Hồng Yên nắm chặt bàn tay, rất nhanh sau đó đã hiểu được lý do anh thích hương chanh.

Bởi vì trên người của Nguyễn Quỳnh Anh kia có một mùi hương chanh dịu nhẹ
Đây chính là yêu ai yêu cả đường đi đó sao?

Tô Hồng Yên khẽ hạ mí mắt xuống, trong ánh mắt lóe ra sự hung ác nham hiểm mà người khác không thể thấy được.

Một lát sau, cô ấy lấy điện thoại ra xem thời gian trên đó. Ánh mắt của Tô Hồng Yên chợt tối lại: “Vĩnh Hải, anh có cảm thấy ở đây có hơi nóng không? Em thấy nóng quá!”