Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 263: Đó không phải là tình yêu



Nghe vậy, vẻ mặt của Trần Vĩnh Hải tối sầm lại.

Anh giơ tay nới lỏng cà vạt trên cổ, trong lòng vô cùng giận dữ.

Bắt đầu từ vừa nãy anh đã cảm thấy không khí xung quanh hơi nóng lên.

Bây giờ nghe thấy Tô Hồng Yên nói vậy, anh mới hiểu hết mọi chuyện. Đây căn bản không phải không khí nóng lên gì cả, mà vấn đề thực sự đang ở trên người anh.

Phần bụng dưới trở nên khô nóng bất ngờ đã khiến anh hiểu ra, anh đã bị người ta giăng bẫy!

Hầu kết của anh khẽ giật giật. Nhìn thấy khuôn mặt ngày càng đỏ bừng của Tô Hồng Yên, anh nhẫn nhịn hít sâu một hơi, cố nén cảm giác khó chịu trong người, bình tĩnh nói với cô ấy: “Có lẽ là máy sưởi bị hỏng rồi. Để anh gọi người lên xử lý.”

Nói xong, anh lập tức đóng Ipad lại, rút điện thoại ra gọi cho nhân viên của khách sạn.

Một lúc sau khi đã gọi được người tới, Trần Vĩnh Hải khó nhọc đứng dậy bước tới phòng tắm: “Em về phòng nghỉ ngơi trước đi. Có lẽ vòi nước ở phòng tắm bên em cũng được sửa xong rồi đấy.”

Mặc dù bị người ta cho uống thuốc kích thích, thế nhưng anh có thể cảm nhận được mức độ của loại thuốc này không cao cho lắm.

Có lẽ anh cố gắng nhẫn nhịn một chút thì sẽ vượt qua được.

Trần Vĩnh Hải đi vào rồi đóng cửa phòng tắm lại. Từ đầu đến cuối anh chưa từng nhìn vào người của Tô Hồng Yên, lại càng không chú ý tới quần áo cô ấy đang mặc trên người.

Tô Hồng Yên âm u nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm đang bị đóng chặt, tức đến giậm chân bình bịch.

Cô ấy lấy cớ vòi nước ở phòng tắm nhà mình bị hỏng để được tắm nhờ trong phòng của anh, thậm chí còn cố ý mua nước hoa có công năng kích dục dùng thử. Cô ấy muốn thử xem anh có thể nhẫn nhịn được dục vọng của mình hay không.

Thật không ngờ, anh lại có thể nhịn được đến mức này!

Không, có lẽ không phải anh muốn nhịn, mà là người có thể khiến anh không thể nhẫn nhịn được không phải cô ấy mà thôi.

Cô ấy hít sâu một hơi, đè nén cơn lửa giận đang sôi trào trong lòng rồi nhếch miệng cười lạnh một tiếng.

Đối với kết quả này, cô ấy cũng không cảm thấy quá thất vọng. Đây chẳng qua chỉ là một phép thử mà thôi. Cô ấy cũng không nhất định phải xảy ra quan hệ gì với anh ngay lúc này.

Đương nhiên, nếu thực sự có thể xảy ra thì đúng là không gì tốt hơn.

“Lần này tạm thời tha cho anh vậy. Lần sau anh không được may mắn như vậy đâu Vĩnh Hải à!” Tô Hồng Yên cong môi cười xấu xa, thấp giọng lẩm bẩm.

Lần này cô ấy chỉ dùng nước hoa có công năng đi kèm nên hiệu quả không cao. Thế nhưng lần sau cô ấy sẽ bỏ công sức dùng loại thuốc chuyên dùng để kích dục đối với anh. Loại thuốc có dược hiệu nặng như vậy, anh còn có thể nhịn được đến lúc nào?

Về đáp án của câu hỏi này, Tô Hồng Yên vô cùng muốn biết.

Mặc dù thủ đoạn dùng thuốc này quá thấp kém, thế nhưng không thể phủ nhận được một điều, đây chính là cách thức hữu hiệu nhất để có được một người đàn ông. Trong suốt bốn năm qua, cô ấy luôn khinh thường dùng loại thủ đoạn này. Cho tới bây giờ, cô ấy mới phát hiện ra bản thân đã ngu ngốc đến nhường nào.

Biện pháp có thấp kém hay không không quan trọng, chỉ cần có tác dụng là được rồi. Với tính cách của Trần Vĩnh Hải, chỉ cần Tô Hồng Yên và anh phát sinh quan hệ vượt quá giới hạn với nhau, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Xem ra cô ấy phải nhanh chóng nghĩ cách để thực hiện được kế hoạch này.

Nghĩ vậy, Tô Hồng Yên vén tóc ra sau tai rồi đung đưa vòng eo thon thả bước ra khỏi phòng, chẳng hề lo lắng sẽ bị Trần Vĩnh Hải phát hiện ra âm mưu xấu xa của mình.

Ở bên trong phòng tắm, Trần Vĩnh Hải đang đứng ở dưới vòi hoa sen, nhắm mắt nhẫn nhịn dục vọng thiêu đốt trong người. Vẻ mặt của anh đang cực kỳ khó coi. Làn nước mát lạnh không ngừng đổ xuống định đầu của anh, như vậy vẫn không thể xóa tan cảm giác khô nóng đang hành hạ anh.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Trần Vĩnh Hải mở đôi mắt đỏ ngầu ra, vươn tay cầm chiếc áo khoác vest ngoài đang treo ở trên kệ lấy điện thoại trong túi áo ra. Anh không thèm nhìn tên người gọi đến mà lập tức bắt mấy: “Ai đấy?”

“Thưa cậu Hải, là tôi đây.” Giọng nói quen thuộc của Quản gia Hoàng truyền tới.

Trần Vĩnh Hải tắt vòi hoa sen rồi hỏi: “Chuyện gì?”

Không phải là Nguyễn Quỳnh Anh lại xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?

Hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn hẳn.

Quản gia Hoàng nghe thấy tiếng thở ẩn nhẫn khó chịu của anh, trong lòng chợt thấy căng thẳng. Lời nói đến bên miệng lại lặng lẽ nuối xuống, quan tâm hỏi: “Cậu Hải, có phải cậu lại bị nhức đầu rồi hay không?”

“Không phải!” Trần Vĩnh Hải gằn giọng đáp.

Biết rõ tính cách của anh vốn thích giấu mọi thứ ở trong lòng, tính tình cố chấp có chết cũng không chịu thừa nhận, Quản gia Hoàng không hề tin lời anh nói. Ông ấy bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Cậu Hải, chúng tôi tìm một bác sĩ chuyên khoa thần kinh đến kiểm tra cho cậu có được không?”

Hiện giờ, vị bác sĩ ông chủ từng tìm đến đang phải tiến hành một cuộc nghiên cứu não bộ quan trọng, tạm thời không thể tới khám cho anh được.

Cho dù bác sĩ có tới được, nếu Quản gia Hoàng cứ như vậy đưa người tới gặp Trần Vĩnh Hải, anh chẳng những sẽ không ngoan ngoãn cho bác sĩ khám bệnh mà còn trách ông ấy tự tiện làm việc. Chỉ khi nào có được sự đồng ý của cậu Hải, ông ấy mới có thể tìm bác sĩ tới cho anh!

“Không cần, chỉ đau đầu một chút thôi, không sao đâu.” Trần Vĩnh Hải không hề do dự, lập tức từ chối lời đề nghị của Quản gia Hoàng.

Quản gia Hoàng bắt đầu cảm thấy có hơi tức giận, dùng thân phận bề trên của mình để khuyên nhủ anh: “Cậu Hải, cậu không thể làm loạn như vậy được. Chứng đau đầu của cậu đã rất nghiêm trọng rồi. Nếu cứ tiếp tục để tình trạng này xảy ra thì sẽ gây nên hậu quả vô cùng nguy hiểm. Đâu phải cậu không biết điều này!”

Trần Vĩnh Hải mím môi im lặng không lên tiếng.

Đương nhiên anh biết rất rõ, một khi số lần đau đầu càng nhiều thì tình trạng sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Lỡ như có một ngày nào đó ngất đi, rất có khả năng cả đời này sẽ không bao giờ tỉnh lại, trở thành người thực vật.

“Cậu Hải, cậu nghe tôi đi. Chúng ta hãy tìm một bác sĩ giỏi để khám bệnh cho cậu. Thôi miên có hiệu quả giảm đau đầu nhưng cũng không thể trị được tận gốc. Hơn nữa, tôi cũng không thật sự tin tưởng cô Hồng Yên và thầy thôi miên mà cô ấy tìm tới cho cậu.” Quản gia Hoàng nghiêm túc thuyết phục anh.

Trần Vĩnh Hải giơ tay vén tóc mái còn ướt đẫm của mình lên, để lộ ra vầng trán cao trơn bóng: “Được rồi chú Hoàng. Chuyện này để sau này hẵng nói. Chú gọi cho tôi có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì quan trọng.” Quản gia Hoàng cười khổ: “Chỉ là tôi lo lắng cậu Hải sẽ bị đau đầu nên muốn gọi điện hỏi thăm một chút mà thôi.”

Cậu Hải đang bị đau đầu, ông ấy không thể nói ra chuyện của Nguyễn Quỳnh Anh cho anh biết được.

Lỡ như trong tình thế cấp bách, cơn đau đầu của cậu Hải lại càng nặng thêm thì phải làm sao?

Cậu Hải không thể chịu đau đớn thêm nữa!

Trần Vĩnh Hải lập tức nghe ra được Quản gia Hoàng đang có điều giấu diếm mình. Anh không kiên nhẫn nhắm mắt lại, cố nén cảm giác khô nóng lan tràn khắp cơ thể, khó khăn mở miệng hỏi ông ấy: “Có phải Nguyễn Quỳnh Anh lại gây ra chuyện gì rồi phải không?”

Nghe anh nói vậy, trong lòng của Quản gia Hoàng khẽ kêu lộp bộp. Ông ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi co rúm lại cạnh giường, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho tự nhiên nhất có thể: “Không phải, cô Quỳnh Anh vẫn đang ngủ say chưa dậy.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy!” Vẻ mặt của Quản gia Hoàng tràn đầy kiên định.

Trần Vĩnh Hải tin tưởng ông ấy sẽ không nói dối. Gương mặt u ám tốt hơn một chút, thế nhưng vẫn rất khó coi: “Để ý cô ấy kĩ vào, không được để cô ấy đi ra ngoài. Có chuyện gì xảy ra phải lập tức báo ngay cho tôi biết.”

“Vâng.” Quản gia Hoàng gật đầu liên tục.

Kết thúc cuộc gọi này, Quản gia Hoàng thở phào một hơi, run rẩy lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Đúng là ông ấy không thích hợp để nói dối một chút nào.

“Chú Hoàng, sao chú lại nói dối anh ấy?” Không biết Nguyễn Quỳnh Anh đã ngẩng đầu lên từ lúc nào. Cô chợt lên tiếng hỏi ông ấy.

Quản gia Hoàng lại cười khổ một tiếng: “Tôi cũng không còn cách nào. Chứng đau đầu của cậu Hải lại tái phát. Nếu giờ tôi nói cho cậu ấy biết vừa rồi cảm xúc của cô không ổn định, nhất định cậu ấy sẽ rất lo lắng.”

Nguyễn Quỳnh Anh ôm chặt gối đầu trong tay, bật cười thật lớn như đang nghe được một câu chuyện cười: “Anh ấy sẽ lo lắng cho tôi ư? Câu chuyện cười này thật sự rất buồn cười! Chú Hoàng, chú đang dỗ tôi vui vẻ đúng không?”

“Những gì tôi nói đều là sự thật. Tại sao cô Quỳnh Anh lại không tin tôi?” Quản gia Hoàng thấy cô phản ứng như vậy, không khỏi nhíu mày.

Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay gạt đi nước mắt dâng trào nơi khóe mắt: “Chú Hoàng, không phải tôi không tin chú, mà bởi vì đây là chuyện không thể xảy ra.”

“Không thể xảy ra? Cô Quỳnh Anh à, kỳ thực tôi vẫn luôn muốn nói với cô một câu, cậu Hải thật lòng quan tâm cô, thậm chí cậu ấy vẫn luôn yêu cô, chỉ là cậu ấy không chịu chính miệng thừa nhận mà thôi.”

Yêu?

Khi nghe thấy chữ này, Nguyễn Quỳnh Anh khẽ giật mình một cái rồi lập tức bật cười chế giễu: “Chú Hoàng, chú cảm thấy những chuyện anh ấy làm với tôi chính là yêu tôi sao? Làm cho tôi mất con, đoạt đi sự kiêu ngạo của tôi, giẫm nát lòng tự trọng của tôi, thậm chí còn hạ nhục nhân cách làm người của tôi. Vậy mà chú còn bảo là anh ấy yêu tôi? Anh ấy yêu tôi như vậy sao?”

“…” Quản gia Hoàng há miệng định giải thích, thế nhưng lại không nói nên lời.

Nguyễn Quỳnh Anh đau khổ nhắm hai mắt lại: “Đương nhiên, trong chuyện này cũng có lỗi của tôi. Là tôi cam tâm tình nguyện trở nên thấp hèn như vậy. Tôi có thể không để bụng đến những chuyện khác, thế nhưng tôi không có cách nào có thể tha thứ được chuyện anh ấy giết chết con của tôi. Đâu phải là con của riêng mình tôi, đứa trẻ cũng là con của anh ấy cơ mà. Làm sao anh ấy có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy? Anh ấy có thể coi nó là con riêng của mình, không nhận là được mà. Sao còn phải giết chết nó cơ chứ!”

“Cô Quỳnh Anh, sự thật không phải như vậy đâu…” Quản gia Hoàng thở dài nói.

Nguyễn Quỳnh Anh ôm chặt chiếc gối trong tay, dùng sức bóp thật chặt: “Chú Hoàng, chú có biết không? Đêm qua tôi mơ thấy đứa trẻ ấy. Nó chất vấn tôi, nó nói nó hận tôi!”

Nói đến đây, trái tim của cô như bị người ta bóp chặt lại, đau đớn đến mức không thể thở nổi. Cô giơ tay hung hăng đấm vào ngực mình hai cái.

Quản gia Hoàng bị hành động này của cô dọa sợ không thôi: “Cô Quỳnh Anh, cô đang làm cái gì vậy? Đừng tự đánh mình nữa, tim của cô không khỏe đâu!”

Ông ấy nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô ngăn lại, đau xót vô cùng.
Khó trách cảm xúc của cô lại bất ổn như vậy, thì ra là đêm qua gặp phải ác mộng.

Quản gia Hoàng ôm Nguyễn Quỳnh Anh vào lòng vỗ về an ủi, bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu phía sau lưng cô, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, đó chỉ mà một giấc mơ thôi, không phải là sự thật. Không cần phải sợ đâu!”

Vòng ôm ấm áp của Quản gia Hoàng khiến chóp mũi Nguyễn Quỳnh Anh cay cay. Cô thả chiếc gối đầu đang giữ chặt ra, ôm chầm lấy cánh tay của ông ấy gào khóc thảm thiết: “Chú Hoàng, chú nói đi, tại sao người chết không phải là tôi cơ chứ?”