Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 100: Chủ động



Vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân, mọi thứ xung quanh như im bặt đi.

Một lúc sau, “xoẹt” một tiếng, khóa kéo của lều bị mở ra từ bên ngoài1. Thấy cô đến gần đây, lông mày Lục Kiêu khẽ cử động.

Bọn họ cứ ngồi ngoài lều cùng nhau như vậy, ánh lửa đang nhảy múa, trên thảo nguyên yên tĩnh lạ thường.
Thực ra, không biết có phải ảo giác hay không, cô chỉ cảm thấy, tuy rằng tôi nay Lục Kiêu vẫn giữ khoảng cách, nhưng lại dịu dàng đến lạ.

Cô từ từ đứng dậy, muốn xem anh ngồi bên ngoài làm gì.
Ôn Huyền: “...” Má ơi, cô sắp ngạt thở rồi, trái tim như muốn nổ tung, bây giờ cô có nên giả vờ ng2ủ hay không đây? Thế nhưng, người đàn ông vừa bước vào không cho cô cơ hội giả vờ ngủ.

Trong màn đêm, Ôn Huyền nghe thấy giọng nói hơi khà7n khàn của anh, mang theo một chút dịu dàng: “Có lạnh không?” Anh hỏi.
Ôn Huyền cuống lên, ấp úng trả lời: “Không, không lạnh.” Đâu chỉ kh7ông lạnh, cô còn cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang tăng cao, khiến lồng ngực cô nóng bừng.

“Ừ, không lạnh thì tốt.” Nói xong, anh ngồi xuống b2ên ngoài lều trại.
Tự nhiên Ôn Huyền thấy hơi lúng túng, cô nhanh chóng cụp mắt xuống, ánh lửa chiếu vào đôi tai hơi ửng đỏ của cô.

Nhưng cô cảm thấy anh vẫn chưa nhìn sang nơi khác.
Nếu như chỉ có cô, cho dù cảnh đêm có đẹp đến mấy thì cô cũng sẽ sợ hãi.

Nhưng lúc này bên cạnh có anh, cô lại cảm thấy vô cùng an toàn.
Ôn Huyền: “...” Anh vẫn chưa đi vào?

Trong lòng căng thẳng, rồi lại mang theo một loại kỳ vọng nào đó, nhỏ giọn0g hỏi: “Lục...
Đẹp, thật là đẹp! Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dải ngân hà ở Tây Tạng một cách rõ ràng và động lòng người như vậy.

Đó là màu sắc gần giống với xanh tím, ngân hà như dải lụa rực rỡ được bện lại, những ngôi sao lấp lánh vỡ ra tràn khắp bầu trời, nằm phơi mình trong đêm, thần bí, mỹ lệ và mênh mông.
Anh...

vào trong rồi.
Ngân hà khiến cô rung động, đồng thời lại khiến cô cảm thấy chính mình chỉ là giọt nước nhỏ bé trong đại dương bao la.

Như con chuồn chuồn giữa trời đất, thật nhỏ bé, chẳng hơn gì cát bụi.
Lục Kiêu, anh không vào sao?” “Ừ, vẫn chưa buồn ngủ.” Giọng nói của anh truyền tới.

Ôn Huyền: “...” Cô cắn nhẹ môi, chậm rãi mở mắt ra.
Khi cô hướng mắt nhìn lên dải ngân hà, người đàn ông bên cạnh lại chậm rãi thu ánh mắt về, nhìn về phía cô.

Ngọn lửa bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần của cô, đẹp đến lay động lòng người.
“Ngân hà đẹp quá..Ôn Huyền ngơ ngác nói, nhưng khi rút ánh mắt về, cô vô thức nhìn về phía Lục Kiêu, bất chợt đổi diện với ánh mắt sâu thẳm đen láy của anh.

Hơi thở của cô khựng lại, trong lòng cũng khẽ run.