Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 99: Anh, đã đẹp trai lại còn tài giỏi



Với kinh nghiệm phong phú, Lục Kiêu nhanh chóng tìm được một nơi bằng phẳng rộng rãi, bắt đầu dựng lều.

Đối với bọn họ, những thứ này đề1u là vật phẩm dự phòng khi ra ngoài, tuyệt đối không thể thiếu được. Chất liệu rất rốt, vô cùng chắc chắn. <7br>
Anh, đã đẹp trai lại còn tài giỏi.

Ôn Huyền đứng nhìn bên cạnh, không biết vì sao không thể dời mắt nổi.
Ánh lửa bập bùng, đêm càng lúc càng lạnh, nhưng ngọn lửa lại tản ra hơi ấm.

Trong một đêm như vậy, mọi thứ đều vừa đủ.
“Ôn Huyền?”

Anh đột nhiên gọi tên cô.
Đó là còn chưa kể khi làm lính đặc chủng, từ huấn luyện cho đến tá2c chiến đều diễn ra ở nơi rừng sâu hoang dã.

Ôn Huyền không biết gì về những thứ này, cứ thể nhìn anh nhanh nhẹn xử lý từng thứ một.
Rất nhanh, một chiếc lều quân đội màu xanh lá cây đã được dựng lên trên thảm cỏ màu vàng.
“Hừm?”

Theo bản năng, Ôn Huyền quay đầu lại và ngồi thẳng lên, trong mắt mang theo ý cười, hàm răng cắn nhẹ vào cánh môi, nụ cười tươi tắn, dáng vẻ vừa ngọt ngào vừa ngại ngùng.
Cô hoàn toàn đắm chìm trong ánh sáng dịu nhẹ của hoàng hôn.

Khi anh đã dựng xong lều, cô chủ động tiến lên giúp đỡ, giống như người nội trợ trong nhà, chui vào trong lều trải thảm chống ẩm.
Hoàng hôn ngày 2hôm nay đẹp vô cùng.

Bầu trời phía xa xa, một mảng đỏ son và một mảng tím đậm hòa quyện vào nhau rồi trải rộng ra, làm nổi bật chiếc th0ảm tối màu trên mặt đất, làm nổi bật ngọn núi tuyết trắng xóa ở phía xa xa, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của người đàn ông trước mắt cô...
Nụ cười đó giống như viên đạn, bắn thẳng vào trái tim Lục Kiêu.

Lục Kiêu: “...”
Lục Kiêu nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai ấy, đi vào bên trong trải nệm, trải chăn, nhìn ngón tay trắng mịn của cô nghiêm túc vuốt phẳng từng nếp nhăn.

Người luôn dựng lều một mình như anh, bỗng cảm thấy rung động.
Ôn Huyền: “...” Bỏ qua sự lạc lõng trong lòng, Ôn Huyền ăn no, khi quay đầu nhìn vào trong lều, môi vẫn hơi hơi cong lên.

Có những chuyện thật sự rất kỳ diệu.
Đống lửa trước lều dùng để đun nước, Ôn Huyền ngồi trong lều, vừa ăn thịt bò khô, vừa uống trà bơ nóng hổi, tan ra trên đầu ngón tay.

Nhưng cứ thỉnh thoảng tầm mắt cô lại liếc về hướng xe việt dã.
Khi anh cúi đầu xuống, dường như hô hấp cũng hơi rối loạn.

Cô có biết là, dáng vẻ đó của cô, thật sự rất giống...