Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 154: Đại đội trưởng lục nói một đằng lòng nghĩ một nẻo



Có điều anh ta không phải Hoắc Khải, coi một người sống bên cạnh Cố Cung, ở tứ hợp viện của Bắc Kinh là tên nghèo rớt mồng 1tơi, còn ngốc nghếch tin tưởng đối phương chỉ là một vệ sĩ bình thường.

Nhưng hiện giờ anh ta đã không thể không n2ghi ngờ rằng, cô đi Thanh Hải đóng phim cũng là vì người đàn ông đó.

Nếu đoán không lầm, có lẽ bây giờ người đàn ô7ng kia đang ở... Thanh Hải. Gần tối, Lục Kiêu vừa xong việc và trở về từ bên ngoài. Hôm nay một chiếc xe đội việt dã rơi vào ổ gà, sau khi giải cứu thì cả người anh cũng đã dính đầy bụi đất.

Về đến phòng, anh nhanh chóng cởi quần áo, lộ ra thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn.

Dáng người tam giác ngược hoàn hảo lộ rõ.
Dòng nước chảy xối xả trên cơ thể anh, đầu ngón tay luồn qua vài sợi tóc đen, bất chợt, không biết đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh đi tới trước chiếc gương đang bị phủ toàn hơi nước.

Anh cầm một thứ gì đó trên giá bên cạnh, giây tiếp theo, một chiếc tông đơ cắt tóc kêu brùm brừm.

Lục Kiêu hơi nghiêng đầu, độ cong của cằm và cổ kéo căng càng thêm sắc nét, hoàn hảo và gợi cảm.
Thật ra, bởi vì những 2tin tức hiện tại liên quan tới “LU” bùng nổ trên mạng, cư dân mạng lầm tưởng là Trình Đông Nguyên cũng không hẳn là vô lý.0

Ngay từ lúc đầu cô cũng không hy vọng xa vời rằng những tay săn ảnh, người hâm mộ có thể thật sự bỏ qua thân phận của “LU”.

Vừa hay có Trình Đông Nguyên che mắt, cũng có thể bảo vệ Lục Kiêu tốt hơn.
Cô bảo tài xế chạy nhanh trên đường quốc lộ, nhìn ánh chiều tà đỏ rực phía chân trời nơi xa, sa mạc Gobi mênh mông, rừng Hồ Dương đung đưa trong gió, hai ba con linh dương Tây Tạng...

Cô hạ cửa kính xe xuống, hét lớn ra ngoài cửa sổ: “Thanh Hải! Tôi lại tới đây!”

Một cơn gió thổi tóc cô rối bời.
Giọng điệu rất nhanh gọn dứt khoát.

Ôn Huyền đọc mà hơi nhướng mày, cô thầm nghĩ, anh vẫn là một tiểu yêu tinh quyến rũ không quấn quýt người khác.

Một lúc sau, cô lại không nhịn được quấy rầy anh: [Lục Kiêu, cắt đầu cua đi, rất đẹp trai, em muốn nhìn.]
***

Ngày hôm sau, một chuyến bay từ Thượng Hải tới Thanh Hải.

Người đạ7i diện, trợ lý của cô, cả đoàn làm phim đều bị cô bỏ lại phía sau, cô tự đi trước một ngày.
Cô vẫn chưa quên bức ảnh nhìn thấy trên thẻ căn cước của anh trước đó.

Thật bất ngờ, Lục Kiêu bên kia lại trả lời một cách kiêu ngạo: [Em bảo anh cắt thì anh cắt, nhưng có cắt em cũng không thấy được.]

Ôn Huyền không trả lời, nhưng khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.
Anh vừa bắt đầu cắt đã đẩy từ phần tóc bên đẩy lên trên.

Mất rất nhiều thời gian từ sân bay tới khu trực thuộc, dù sao Thanh Hải cũng lớn như thế cơ mà.