Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 155: Vậy anh quay đầu lại thử xem



Lúc Tang Niên bước tới, cậu không nhịn được cười khì khì: “Đại ca, anh còn dùng kem dưỡng da tay cơ à?”

Lục Kiêu lườm một cái1: “Thì sao? Không được à?”

Tang Niên xoa tay mình, cười nhìn chằm chằm vào lọ kem dưỡng tay: “Hôm nay gió lớn thật đấy, tay 2em cũng nứt nẻ cả ra rồi, hay đại ca cho em một ít đi.” Nhận được tin nhắn, rất lâu mà Ôn Huyền không nhắn lại, không ai biết khi nhìn thấy tin nhắn này của anh thì cô đã nghĩ gì.

Vài phút sau cô mới trả lời:

[Lục Kiêu, anh nhớ em đến mức nào?]
Lục Kiêu tắt máy nhưng không xuống xe ngay mà ủ rũ, mệt mỏi dựa lên lưng trên ghế lái.

Anh trầm tự thật lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên rồi mở album ảnh ra.

Anh nhấn vào tấm ảnh chụp nào đó, nghiêm túc nhìn thật lâu.
Lục Kiêu nhìn chằm chằm tin nhắn kia:[...]

Anh chợt cảm thấy trái tim đập nhanh mấy nhịp, đôi mắt sâu thêm, nhắn lại cho cô:

[Cho nên phải làm sao đây?]
Lời thoại đúng kiểu mấy anh trai thẳng tính, không biết nói lời ngon tiếng ngọt.

Lục Kiêu còn tưởng cô bạn làm việc nên sẽ không nhắn lại ngay, không ngờ lập tức nhận được hồi âm.

[Em vừa xong việc, đang trên đường về nhà. Sao thế? Đại Đội trưởng Lục nhớ em đấy à?]
“Phì ha ha...”

Trát T0ây không nể nang chút nào, cậu cười phá lên, nhìn Tang Niên đứng đờ đẫn trong gió.

Làm việc ở khu bỏ hoang, những lúc nhàn rỗi sẽ rất buồn tẻ. Lục Kiêu không ngủ sớm như vậy nên quyết định lái xe ra ngoài tuần tra một vòng.
Xe rong ruổi trên quốc lộ, trên đỉnh đầu là sao trời, xung quanh là sa mạc mênh mông, cả thế giới tựa như chỉ còn lại một mình anh.

Anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, nhưng hôm nay, trong đầu như có một tâm trạng gọi là nhớ nhung, phóng đại vô số lần trong đêm tối, lan ra toàn cơ thể, tiến vào từng tế bào của anh.

Lúc tuần tra về, xe dừng tại cửa khu trực thuộc thì đã là mười giờ tối.
Ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn theo hình ảnh trên đó.

Anh biết cô rất bận, sau khi soạn xong tin nhắn, do dự thật lâu anh mới bấm gửi đi.

Lục Kiêu: [Ngủ chưa?
Anh đứng trong bóng đêm ngoài khu trực thuộc, gần như hòa mình vào ánh trăng.

Cuối cùng, Lục Kiêu không nhịn được gọi thẳng sang cho cô.

Đối phương bắt máy.

Lục Kiêu: “Ôn Huyền.”

Bên chỗ cô loáng thoáng có tiếng gió: “Dạ?”