Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 162: Không nỡ để cô theo anh chịu khổ



“Chị dâu, sao chị lại đến đây? Chị lưu luyến bọn em đúng không?”

“Nằm mơ đi! Là lưu luyến đại ca biết chưa?” Lkục Kiêu liếc nhìn hai đội viên đang xếp hàng lấy cơm phía sau, cả đám lập tức nghiêm mặt nín cười.

Hai mắt Ôn Huyền scáng ngời, cô nhìn Lục Kiêu một cái, thẳng thắn nói: “Tôi là bạn gái Đội trưởng của mọi người, sao tôi nỡ để anh ấy đối mặt vớai đám đàn ông các cậu mỗi ngày cơ chứ? Anh ấy sẽ nhớ tôi lắm.”
Đúng vậy! Cô không nên từ bỏ cuộc sống nơi thành phố lớn, từ bỏ công việc để chạy đến đây chịu khổ với anh.

Anh không muốn thế.
“Em đến Thanh Hải quay phim.”

Không chờ anh nói xong, Ôn Huyền cắt ngang.
Đội viên không nhịn được phì cười, nhưng ngay sau đó lại vội vã tự bịt miệng, sợ cười ra sẽ bị đại ca đá bay.

Vậy mà lúc này Lục Kiêu không nói gì cả, chỉ hơi dùng sức nhéo ngón tay cô.
Cô bước tới cạnh anh, không hỏi mà cười nói: “Chú chó con trong sân đâu rồi? Không thấy nó chạy ra sủa loạn em còn không quen.”

Giờ thấy nó phải làm cho nó biết cái gì gọi là xã hội hiểm ác, xem bây giờ Lục Kiêu còn định che chở nó thế nào!
Khi Ôn Huyền ra tới nơi, thấy dáng vẻ này của anh, không hiểu sao đáy lòng cô khẽ run rẩy.

Sao cô cảm thấy hình như anh... đang có tâm sự vậy nhỉ?
Đúng là người đàn ông mà cô chọn có khác.

“Cười cái gì mà cười! Anh đang nói chuyện nghiêm túc đấy! Anh rất chân thành, em đừng không để tâm...”
Lục Kiêu giật mình, ngay cả ánh mắt cũng thoáng đờ ra: “Sao cơ?”

Ôn Huyền vẫn cười, chân thành nhìn anh.
Lục Kiêu cau mày: “Chắc là cụ Lý đưa nó ra ngoài chơi rồi!”

Ôn Huyền: “...”
Ôn Huyền cười, trở tay nắm tay anh.

Trên bàn ăn ở nhà ăn, Cát Trác và Trát Tây đều đi tới.
Cô còn đang định nói gì lại thấy Lục Kiêu khẽ mím môi, quay sang nhìn cô một cách nghiêm túc.

“Ôn Huyền, tuy anh rất vui khi em đến đây tìm anh, nhưng em có biết không? Anh hy vọng em có thể tiếp tục chuyện của chính mình, đừng bị anh làm ảnh hưởng.”
Ăn cơm trưa xong, bên ngoài khu trực thuộc.

Một tay Lục Kiêu đút túi quần, một tay hút thuốc, lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Cát Trác đặt khay ăn lên bàn rồi ngồi xuống: “Đội trưởng, anh nghe chuyện giáo sư kia chưa? Mai người ta sẽ đến đây, cấp trên yêu cầu chúng ta đi đón người. Người đó tên là... tên là gì ấy nhỉ?”

Lục Kiêu cầm khăn lau khóe miệng, trầm giọng tiếp lời: “Tiêu Diệc Hàng, viện sĩ trực thuộc Viện Hàn lâm Khoa học. Lát nữa tập trung mấy người thành một đội, sắp tới chỉ cần đổi phương ra ngoài khảo sát thì đều