Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 161: Ngay bây giờ! ngay lúc này!



Gió núi mơn man mang theo hương vị nắng sớm bay tới, ấm áp quyến luyến, dễ chịu đến mức cô thoáng nheo mắt lại, cảm thụ giờ khắc tuyệt vời nà1y.

“Lục Kiêu, chúng ta còn nhiều thời gian.” Không biết chị Ôn đang nói gì với đại ca, môi khẽ nhướng lên, nụ cười tỏa sáng rạng rỡ.

Tang Niên vội vàng chạy đến chỗ bọn họ, còn đang thở hổn hển thì lại nghe chị Ôn nói với đại ca nhà bọn họ cái gì mà: “... Cưng à, anh ưu tú như vậy, đề nghị anh giới thiệu lại lần nữa, nếu không em tính nhẩm cho
Sau khi nhận được thông báo, Tang Niên nhanh chóng chạy lên tầng báo cho đại ca nhà mình.

Nhưng cậu chạy khắp nơi cũng không tìm được người. Lúc cậu đi tới của một phòng cho khách trên tầng hai, cậu quýnh lên nên không thèm nghĩ ngợi bèn mở cửa ra, nhưng ngay sau đó không biết thấy cái gì mà trợn
Tang Niên luống cuống tay chân, sợ đến mức không kịp nói xin lỗi, quay đầu chạy mất hút. Sáng tinh mơ mà gương mặt cậu đỏ bừng như đít khỉ, trở nên đờ đẫn mất tập trung.

Trời ạ! Sao con gái của mể nhà ăn lại ở trong đấy?
tròn hai måt.

Trong phòng có tiếng con gái kêu lên, một cái gối đầu bay thẳng tới kèm theo một câu: “Lưu manh!”
anh cũng được!”

Tang Niên đang hưng phấn chạy đến, nghe loáng thoáng mấy từ này thì không hiểu ra sao. 9
Nghe nói người tới là giá2o sư ngành địa chất, có khá nhiều nghiên cứu trong lĩnh vực vật lý và địa chất, là nhân tài hiếm có của quốc gia.

Cho nên cấp trên h0y vọng khu trực thuộc tiếp đón và bảo vệ đối phương cẩn thận, bảo đảm quá trình khảo sát diễn ra thuận lợi.
Sáng sớm hôm nay, khu trực thuộc nhận được thông7 báo mới.

Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia sẽ phải chuyên viên tới Khả Khả Tây Lý khảo sát địa chất.
Lục Kiêu nắm tay cô: “Đừng nói đến sau này, ngay lúc này, ngay bây giờ mới là t2ốt nhất!”

Ôn Huyền cười khẽ.
Tang Niên vừa thấy cảnh này thì lại trợn tròn hai mắt...

Trời ơi! Cậu đang nằm mơ đúng không?
Cô quay sang nhìn Lục Kiêu, chợt giơ tay xoa má, tinh nghịch chớp chớp mắt với anh: “Đúng vậy, 7ngay bây giờ là tốt nhất, chỉ có điều hơi đau miệng nha...”

Lục Kiêu: “...”
Đại ca dẫn... dẫn chị Ôn về?

Chẳng phải chị Ôn đang ở Thượng Hải sao?