Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 160: Nói chung là đến cuối cuộc đời em



Trong xe vang lên tiếng nói khàn khàn của Lục Kiêu, có lẽ do cả đêm không ngủ nghỉ đàng hoàng nên giọng nói của anh có vẻ biếng nhác.
Ôn Huyền: “...”

Ghế xe được chỉnh góc một trăm hai mươi độ, trên người đắp áo khoác của anh, Ôn Huyền cũng không biết tối qua mìnch ngủ thiếp đi từ lúc nào, cô quá mệt. Đêm qua, nửa đêm về sau Lục Kiêu không ngủ chút nào, lái một quãng đường dài đưa cô tới đây.

Cô đi đường dài mệt nhọc, lại vất vả thời gian dài như vậy cho nên khi anh ôm lên thì chưa được bao lâu đã rúc vào lòng anh ngủ mất.
Cô nói: “Lục Kiêu, sau này anh không còn một mình nữa.”

Cảnh đẹp thế này mà không cùng ngắm với người mình thích thì thực sự rất đáng tiếc.
Nhưng mấy chuyện này đều không quan trọng.

Ôn Huyền chớp đôi mắt còn ngái ngủ của mìanh, sau đó bớt chợt sững sờ trước cảnh đẹp phía xa xa.
Mà phía xa chính là núi non cao ngất bị băng tuyết bao phủ trắng xóa và nối dài liên miên.

Có thể thấy được núi rừng bên dưới san sát nhau, từ trên cao này còn thấy được hồ nước ở phía xa, theo mặt trời dần tỏ mà tản ra ánh nước lấp lánh.
Giờ phút này, anh tựa như được Thượng Đế phác họa vào bức tranh có non nước và mặt trời mọc, khắc sâu vào trong tâm trí cô.

Cả đời cô sẽ không quên.
Nói xong, anh hơi khựng lại: “Anh đã xem rất nhiều lần, lần nào cũng rất rung động, nhưng bình thường anh chỉ xem một mình thôi.”

Anh vừa dứt lời, trái tim Ôn Huyền khẽ run rẩy.
Cô ngủ rất say, rất sâu.

Không ai quen thuộc vẻ đẹp của vùng Tây Tạng bằng anh.
Lục Kiêu khoác thêm áo cho cô. Ôn Huyền nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn hồ nước, nhìn ngọn núi ngả vàng, khum tay thành loa đặt bên môi hét lớn:

“Lục Kiêu... Em thích anh lắm! Sẽ thích anh rất lâu, rất lâu, anh biết chưa hả!”
Tuy tối qua ngủ thiếp đi trong xe, nhưng khi ấy vẫn ở trên thảo nguyên, xung quanh là sa mạc, mà trước mắt cô thấy gì đây?

Chiếc xe việt dã của họ đang đỗ trên đỉnh một ngọn núi sừng sững, trước mặt là vách đá dốc đứng.
Mà cảnh này chưa phải rung động nhất. Điều khiển cô vô thức nín thở phải là cảnh mặt trời mọc.

Mặt trời từ từ nhô lên phía chân trời, mảng sáng vàng đỏ đan xen hòa quyện, khoảnh khắc đó trông như màn đêm dần tắt, ánh bình minh nhuộm dần những gam màu tươi sáng cho vạn vật trong trời đất, mang đến
sự sống và sinh lực cho mọi sinh linh một lần nữa.

Lục Kiêu nhìn tia sáng màu vàng ánh lên dưới đáy mắt cô, khẽ cười nói: “Đây là khung cảnh mà vô số du khách muốn xem, nhưng không phải lúc nào cũng có.”
Đáy lòng cô khẽ rung động: “Anh... anh đưa em đến đây từ lúc nào vậy?”

Đây thật sự không phải mơ đấy chứ?
Giọng nói của vang khắp núi rừng, vọng đi vọng lại.