Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 159: Chị ôn hư một cách ngang nhiên



Tuy anh vẫn nhìn thẳng đằng trước, nhưng vành tai lại ửng đỏ.

“Anh muốn à?”

Cô hỏi, giọng nói còn mang theko ý cười. Một tiếng “Ừm” thản nhiên thốt ra theo nhịp thở Lục Kiêu.

Đáy mắt Ôn Huyền toát ra ý cười: “Vậy phải làm sao bây giờ, em vẫn chưa hết hẳn.”

Lục Kiêu: “...”
Lục Kiêu: “...”

Anh quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, thật là bó tay với cô gái này.

Anh nói: “Em có biết em đang hành hạ anh không?”
Câu ấy như kích thích đến anh. Một giây sau, bàn tay to đang nắm tay cô chợt dùng sức kéo cô qua.
“A!”

Cô hô toáng lên, ngã nhào vào lòng anh.

Tư thế trong xe này...
Ánh mắt anh bỗng trở nên u ám, vừa nghiêm túc lại nguy hiểm, buông lời đe dọa cô.

Ôn Huyền đè lấy cái tay đang giữ hông minh, tủi thân rưng rưng nước mắt.

“Người ta còn chưa nói xong mà, anh không phải, dĩ nhiên em cũng không phải rồi, Sao em có thể là loại người thèm muốn cơ thể anh được chứ? Anh xem, người ta tỏ tình với anh trước mặt toàn thể nhân dân cả nước
Cô giơ nắm đấm đánh vào vai anh, Lục Kiêu mặc cho cô trút giận, nhưng cuối cùng vẫn bắt lấy cổ tay cô, nâng lên đặt ngón tay bên môi mình hôn khẽ, ánh mắt đen sâu thẳm kia cũng thoáng dịu đi:

“Ngoan, anh đưa em về nghỉ ngơi trước. Lúc này em không thể giày vò cơ thể mình được.”

Ôn Huyền lại bướng bỉnh: “Không về! Tối nay em không muốn về! Em muốn ở bên ngoài với anh cả đêm.”
đó...”

Càng nói càng thấy ấm ức, người đàn ông này dùng sức thật đấy.

Đúng là đồ đàn ông xấu xa độc ác.
Người anh thoáng cứng đờ lại, sau đó Ôn Huyền lập tức cảm thấy một cánh tay của anh siết chặt lấy eo cô.

Ngực anh nhấp nhô lên xuống, hô hấp khựng lại trong giây lát.

Đến khi lên tiếng lần nữa, anh trầm giọng nói: “Thế em còn đến đây làm gì? Ngồi ngoan đi, anh đưa em về.”
Ôn Huyền không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.

Đối mặt với đôi mắt nóng chảy của cô, Lục Kiêu cắn chặt răng, đôi mắt đen láy híp lại một cách nguy hiểm, nói không khách sáo chút nào: “Em về lại chỗ ngồi yên đi!”

Ôn Huyền: “Em không muốn về.”
Hô hấp của Ôn Huyền thoánga rối loạn, vội chống hai tay lên lồng ngực rắn chắc và rộng lớn của anh.

Đèn trong xe rất tối, hàng mi dày như cánh quạt của Ôn Huyền khẽ run rẩy, chờ cô lại ngước lên thì sa ngay vào ánh mắt đen sâu thẳm của Lục Kiêu.

Anh nắm chặt ngón tay cô, dùng sức nhéo một cái.
Mỗi phút mỗi giây.

Ôn Huyền hư một cách ngang nhiên: “Em biết chứ.”

Lục Kiêu lại siết chặt nắm tay, cứ như bị cô ép tới mức không còn cách nào khác.

Mà đúng lúc này, Ôn Huyền bỗng cầm một chai nước đặt ở cái khe trên cửa xe, mở nắp rồi ngửa đầu tu ừng ực.