Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 164: Hoắc cẩu bị khu bỏ hoang cho một bài học!



Con đường bụi mịt mù đằng trước như không có điểm tận cùng.

Cuối cùng, khi đi đường tắt xuyên qua sa mạc Gobi, chiếc xe thể1 thao gầm thấp đi không được bao lâu đã lún sâu xuống một vũng bùn. Đúng lúc này, anh bị chiếc xe buýt đang đi tới trên đường lớn hấp dẫn tầm mắt.

Hoắc Khải nheo mắt, đọc được trên thân xe một hàng chữ viết “Thị trấn Tây Hải!
Trời má! Đúng chuẩn chỗ anh muốn tới luôn, cũng chính là phim trường của đội Ôn Huyền!

Vì muốn đến đoàn làm phim với cô mà anh còn bỏ hẳn ba triệu tệ đầu tư.
Tài xế ngơ ngác nhìn Hoắc Khải đi xa.

Cứ thế đi luôn à? Nếu anh ta không đoán sai thì trên người cậu chủ cao ngạo này không có lấy một xu tiền mặt! ?
Tài xế còn đang nghĩ xem gọi cứu viện kiểu gì thì thấy cậu chủ nhà mình lại đeo kính râm vào, lấy áo khoác trên ghế phụ, sau đó vọt về phía quốc lộ.

“Ấy! Cậu Hai! Cậu đi đâu đấy?”
Nói xong, Hoắc Khải tức giận bước qua bước lại, một tay chống nạnh một tay và mái tóc hơi xoăn của mình.

Đời này còn ai ngờ hơn lái xe của anh không?!
Tài xế đứng xa xa nhìn xe buýt chở cậu chủ đi mất, suy sụp vào đầu mình.

Trong đầu anh ta tưởng tượng đến cảnh cậu chủ mất tích, một năm sau bọn họ mới tìm được, đang đốn củi thổi lửa nấu cơm trong rừng sâu núi thẳm!?
Đậu xanh! Đúng là xuất hành không thuận.

Suốt dọc đường, thời tiết điên rồ thì thôi đi, rốt cuộc nơi này là cái nơi khỉ ho cò gáy nào thế?
Tài xế ngồi trong xe câm nín: “Cậu Hoắc, rõ ràng là cậu bắt tôi lại theo hướng này...”

“Câm ngay! Tôi nói bao giờ hả?” Hoắc Khải tức giận đạp vào cửa xe.
Anh ta vội gọi to.

Mà cậu Hai nhà anh ta không quay đầu, chỉ gào với lại: “Đồ ngu nhà anh ở đây từ từ nghĩ cách đi, cậu đây đi trước!”
Lúc này, trong đôi mắt đào hoa kia hừng hực lửa giận, như sắp bốc cháy đến0 nơi.

Người này không phải chàng công tử ăn chơi trác táng Hoắc Khải thì còn là ai được nữa.
Tài xế bị mắng quen rồi, lắp bắp hỏi: “Vậy... giờ làm sao đây cậu chủ?”.

“Làm sao cái gì mà làm sao! Tìm cứu viện chứ sao! Bánh xe hãm trong bùn, chẳng lẽ anh muốn cậu đây tự mình đi đẩy xe à?”
Hoắc Khải là kiểu công tử sống trong nhung lụa, có tài xế xe riêng, có đầu bếp Michelin nấu ăn cho, ở thành phố lớn có thể xem như biết tuốt, nhưng đến nơi thế này chẳng khác nào mít đặc.

Hoắc Khải nhanh chóng chạy đến ven đường, điên cuồng vẫy tay với chiếc buýt kia.
Cửa xe bên ghế phụ bị bật mở, một người đàn ông hùng hùng hổ hổ nhảy xuống. Người này mặc một chiế7c sơ mi trắng, không cài mấy cúc ngực, để lộ ra mảng lớn xương quai xanh.

Anh ấy tức giận tháo chiếc kính râm ra cài lên t2rên đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia.