Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 165: Lần đầu gặp nhau trên xe buýt



Cậu Hai nhà họ Hoắc chợt im lặng, yết hầu trượt một cái: “...”

Theo bản năng, anh ấy vội vã nhìn sang nơi khác, vừa hay trông thấy cók chỗ trống cạnh cửa sổ ở kế bên, anh ấy chẳng rảnh mà nghĩ xem bầu không khí trong xe có ngột ngạt hơn bên ngoài hay không, chẳng rảnh mà
quan tâm chỗ ngồi có dính dầu mỡ hay không, lớp vải bọc ghế đã biến thành màu

đen hay chưa. Vì thế lúc mở lời, anh ấy chỉ ha ha cười: “Có thể... quẹt thẻ không?”

“Không thể, chỉ có thể dùng tiền mặt.”

Người phụ nữ kia đối mặt với người đàn ông như hoa như ngọc, nhưng vẻ mặt vẫn vô cảm.
Nhưng lúc này anh ấy mới nhận ra ngoài điện thoại và hai tấm chi phiếu, trên người mình chẳng có cái gì.

Móa!

Hoắc Khải cắn răng, lúc tầm mắt tài xế quét qua, anh ấy cúi đầu xuống, giả vờ không biết gì như thể điều này có thể làm anh ấy trốn thoát.
Anh ấy vừa ngồi xuống, ánh mắt bất chợt va vào tài xế ngồi phía trước mặt, giọng nói của đối phương lộ vẻ uy hiếp chắc nịch: “Sau này lên xe nhớ mua vé.”

Hình như chuyện đón xe vừa rồi của anh ấy khiến đối phương rất khó chịu.

Tài xế vừa nói xong, Hoắc Khải sửng sốt, bàn tay dài trắng nõn mau chóng sờ soạng trên người để tìm ví tiền.
Bên cạnh lối đi nhỏ, anh ta mặc chiếc áo khoác màu đen cùng áo sơ mi màu lam bên trong, đó là chiếc áo khoác lông dê màu xám khói, hai tay anh ta khoanh trước ngực và ngồi dựa lưng ghế, khẽ cúi đầu, cặp mắt

nhắm lại cùng chiếc mắt kính gọng bạc viền vàng trên sống mũi.

Hoắc Khải không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy cơ thể này dần hòa vào bóng tối, sắc trời xám xịt bên ngoài làm hiện lên làn da trắng lạnh của anh ta.
Anh ấy nhanh chóng ngồi xuaống.

Thì ra đây chính là xe buýt, thì ra bên trong có thể ngồi nhiều người như vậy.

Chỉ có điều bên cạnh chiếc ghế trống này còn một người.
Người đàn bà kia lấy một tấm vé xe từ trong túi tiền ra rồi nói: “Hai trăm năm mươi tệ.”

Hoắc Khải: “...”

Đậu xanh, anh đây chẳng quan tâm bao nhiêu tiền, chủ yếu trên người anh...
Hoắc Khải lúng túng, anh chưa từng dùng thứ đó.

Nhất thời, Hoắc Khải không có tiền để đưa, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, khiến anh chẳng biết làm thế nào, cảm thấy chiếc xe này còn nguy hiểm và lạ lẫm hơn mình tưởng tượng...

Bấy giờ, thật sự anh không còn cách nào, ánh mắt lặng lẽ nhìn người bên cạnh, người đàn ông nhắm hai mắt, dường như đang chợp mắt.

Nhìn từ góc độ này, chiếc kính trên sống mũi anh ta phản xạ ra mấy tia ánh sáng lạnh.

Quai hàm sắc nét, làn da dẻo dai và bóng loáng như sứ.

Mỗi tế bào trong cơ thể như đang viết 'người lạ chở tới gần.