Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 166: Chị ôn huyền



Nói đến đây, không biết nghĩ đến điều, anh lại nói tiếp: “Ây da, anh đừng nghĩ tôi là kẻ lừa đảo, đợi đến khi vào trong nội thành,1 tôi lập tức đến ngân hàng rút tiền và trả lại gấp mười cho anh.”

Sau khi nói xong những lời này, người đàn ông kia nhướn2g mắt lên rồi nhìn anh ấy, nhưng bởi vì mắt kính phản quang nên khiến người khác không biết bây giờ anh ta đang nghĩ gì.

7Anh ta nhìn Hoắc Khải chằm chằm, im lặng một lúc lâu. Ôn Huyền nghiến răng đáp: “Còn có thể là ai, chính là tên Hoắc Khải ngu ngốc đó!”

Cô kể lại tin mà mình vừa nhận được trong điện thoại cho anh biết, rồi nghiến răng nói:

“Nhất định phải nhanh chóng tìm ra đồ ngốc đó, nếu không, càng lâu thì khả năng mất liên lạc càng lớn.”
“Thanh toán tiền mặt, bao nhiêu tiền.”

Giọng nói lạnh lùng lơ đãng chợt cất lên.

Người phụ nữ soát vé sửng sốt, cuối cùng đưa vé xe ra: “Hai trăm năm mươi*.”
Dưới ánh sáng rực rỡ, Hoắc Khải ngồi ngược sáng, khiến gương mặt xi7nh đẹp được ánh sáng lẫn bóng tối phác họa càng thêm rõ nét.

Mà lúc này, giọng nói khô khan của người tài xế vạm vỡ vang 2lên:

“Hóa là không có tiền, chẳng lẽ anh định đi xe miễn phí à?”
“Không không không, người anh em của tôi có tiền0, bản thiếu gia rất nhiều tiền! Nhưng xe tôi hỏng giữa đường.”

Hoắc Khải vội vàng giải thích, hoàn toàn không che giấu khả năng kinh tế của mình.

Thế nhưng, với dáng vẻ chật vật của anh ấy lúc này thì ai mà tin được, tài xế vạm vỡ lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi âm trầm nói:
Ôn Huyền còn đang trên đường đến đoàn làm phim.

Ngồi trong xe việt dã của Lục Kiêu, chuông điện thoại vang lên, cô nhíu mày bắt máy.

“À, chị Ôn Huyền... là em, trợ lí anh Hoắc, là thế này...”
Ôn Huyền càng nghe bên kia điện thoại nói thì khóe mắt càng giật mạnh.

Cuối cùng, sau khi tắt máy, cô hít thật sâu, hung dữ mắng một câu, sau đó mới nói Lục Kiêu: “Có thể tìm người giúp em không?”

Lục Kiêu nhìn sắc mặt tái xanh của cô thì nhíu mày hỏi: “Ai?”
“Anh muốn ngồi miễn phí cũng không phải không thể chờ đến trạm tiếp theo, một mình anh xuống xe với tôi là được.”

Ho...

Tài xế vừa dứt lời, theo bản năng, cả cơ thể Hoắc Khải lập tức căng cứng, tự nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm.
“Xuống, xuống xe làm gì... lấy tiền sao?”

Anh ấy lắp ba lắp bắp hỏi.

Nhưng đối phương không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn anh ấy qua gương chiếu hậu.
Sắc mặt Lục Kiêu hơi lạnh lùng: “Người bình thường không đến nỗi như vậy.”

Có lẽ anh cũng không ngờ là người đàn ông kia cũng tới Thanh Hải.