Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 167: Đại đội trưởng lục nổi cơn thịnh nộ



Chữ cuối cùng còn chưa kịp thoát ra, Ôn Huyền đã vội cho nó kẹt lại cổ họng mình.

“Không ít phụ nữ theo đuổi cái gì 1cơ?” Ôn Huyền cũng hết cách, lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho chị Linh.

[Chị Linh, khi đàn ông ghen, lửa giận hừng hực thì nên làm gì?
Nghĩ đến đây, huyệt Thái Dương của đại Đội trưởng Lục giật thình thịch.

Trong lòng anh bùng lên một ngọn lửa lớn, như muốn thiêu rụi mọi thứ.
Lục Kiêu lạnh lùng lái xe, Ôn Huyền chơi lại bài cũ, len lén di chuyển ngón tay, giật giật tay áo anh.

Nhưng anh lại lạnh lùng nâng cánh tay lên, không cho cổ động vào, mắt nhìn thẳng, tiếp tục lái xe.
Nhưng giận thì giận, dù sao Ôn Huyền vẫn thành thật khai báo chỗ mà Hoắc Khải đang ở.

Lục Kiêu chẳng ừ hừ gì.
Lục Kiêu giảm tốc độ, đáy mắt anh như ráng chiều đang dần dần sập tối, khuôn mặt không có một biểu cảm nào.
Cảm nhận được ánh nhìn lạnh buốt của người bên cạnh, Ôn Huyền lập tức dời tầm mắt, cười gượng gạo: “Còn có thể theo đ7uổi gì nữa, thì là vừa đuổi theo em vừa gọi chồng ơi ý mà, nhưng anh đừng lo, họ là fan của

em, fan thường gọi idol7 của họ là chồng, đây là cách gọi thân mật mà fan dành cho idol, nhưng trong lòng em không chấp nhận cách gọi này đâu...” <2br>
Giọng nói của Ôn Huyền càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thành ra nói thầm.
Khuôn mặt anh lạnh tanh, toàn thân tỏa ra hơi lạnh, khiến người khác cảm thấy anh là người không dễ chọc.

Toang rồi!
Cô cũng nghĩ vậy, mà ngặt nỗi cơ thể không cho phép, cô do dự một lúc, sau đó nhắn tiếp: [Hay là chuyển khoản ta? Hình như đàn ông thường hay dỗ phái nữ kiểu này.]

Nhưng không ngờ chị Linh quất lại một câu: Em là cái máy rút tiền đấy à?]
Ôn Huyền vỗ đùi thở dài một hơi, làm sao đây, làm sao dỗ bạn trai bảo bối đừng giận nữa đây, các vị cao nhân “giang cư mận” xin hãy chỉ giáo, gấp lắm gấp lắm.

Lục Kiêu khẽ mím môi, đáy mắt anh bị một lớp băng mỏng phủ kín.
Ôn Huyền ngơ ngác.

Một giây sau, điện thoại lại rung lên: Đút thẻ vào là nôn tiền ra?]
Anh không hiểu thế giới của cô, nhưng anh tin cô.

Song anh cũng biết, những lời cô nói đều là thật, cô không chỉ được đàn ông theo đuổi, mò đến tận Thanh Hải quay phim cùng cô, mà đến cả phụ nữ cũng theo đuổi cô.
Ôn Huyền đơ mặt: “...”

Đúng là gừng càng già càng cay.
Không hiểu sao Ôn Huyền lại nhớ đến câu nói mà Lục Kiêu đã nói với cô hồi còn ở Thượng Hải...

Đừng tùy tiện cho tiền đàn ông.

Ôn Huyền lặng lẽ cất điện thoại, cô không biết làm sao, chỉ có thể giơ tay lên, làm bộ vả vào mặt mình một cái.