Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 168: Người đàn ông mình chọn, có khóc cũng phải chịu trách nhiệm



Hàng mình tự chọn, hàng mình tự chọn.

Bạn trai đẹp trai, kỹ thuật lại tốt, phải nhịn.

Mà lúc này, trên chiếc xe buýt nọ. <1br>
Hoắc Khải đang đi về phía thị trấn Tây Hải, nhưng vì đi đường dài, anh ấy bị giày vò đến mệt lử, sắc mặt có vẻ uể oải. nó là gì.

Có thể là khí chất không màng danh lợi, không tranh với đời chăng?

Nhưng lúc này anh chàng “không tranh với đời” ấy đang nghiêng đầu cau mày nhìn chằm chằm vào vật chất lỏng khả nghi trên vai mình, biểu cảm rất phức tạp.
Người này tóc đen, hơi dài và xoăn, mũi cao thẳng, lông mi dài và dày,màu môi hồng nhạt. +

Người đàn ông cứ thể nhìn Hoắc Khải, nhưng một giây sau, anh ta không khách khí đưa tay đẩy đầu Hoắc Khải ra.

Hoắc Khải bị đẩy mạnh, nửa tỉnh nửa mơ lẩm bẩm gì đó rồi cúi đầu ngủ tiếp, nhưng không lâu sau...
“Bộp”, anh ta gập cuốn sách lại! Người đàn ông khẽ mím môi, đôi mắt đằng sau hai mắt kính lộ vẻ ghét bỏ và không kiên nhẫn.

Hoắc Khải không biết mình đã ngủ mê man bao lâu, chỉ cảm thấy mình đã ngủ rất say, đầu óc đột nhiên choáng váng, chân như đang lơ lửng, cả người đột nhiên không tự chủ mà ngã xuống.

Anh ấy vội vàng mở mắt ra, ngồi thẳng dậy theo phản xạ có điều kiện, nhìn cảnh tượng trước mắt bằng đôi mắt ngái ngủ.
Chỉ thấy người đàn ông bên cạnh đã đứng dậy từ lúc nào.

Anh ta đang xách một va li màu đen, hình như đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống xe thì phải.

Hoắc Khải phát hiện người đàn ông này rất cao, theo quan sát của Hoắc Khải, anh ta cao ít nhất một mét tám, nhưng Hoắc Khải cứ cảm thấy cả người anh ta toát ra một luồng khí chất, ừm... Hoắc Khải không nói được
Mí 2mắt như muốn sụp xuống, đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng lại sợ đi quá trạm nên không dám ngủ.

Nhưng do quá buồn ngủ, cậu Hai nhà họ Ho7ắc ngáp mấy cái như con mèo lười, rồi lập tức nghiêng đầu dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Chỉ có điều tương ngủ của Hoắc Khải rất 7không thành thật, một lúc sau, anh ấy dần dần đổ đầu xuống.
Hoắc Khải thu hồi ánh mắt, làm như không nhìn thấy gì. Anh ấy chép chép miệng, tiện tay lau nước miếng trên khóe miệng đi, lười nhác vươn vai, cổ họng phát ra âm thanh ngái ngủ.

Người đàn ông nhìn thấy cảnh này, sắc mặt xanh mét: “...”

Hoắc Khải đang vươn vai, đột nhiên cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình chòng chọc.

Anh ấy nhìn sang, đụng vào ánh mắt của anh ta.

Hoắc Khải ngây người nhìn anh ta vài giây, dường như sực nghĩ đến điều gì đó, anh ấy vội nói: “Ôi, tôi nhớ ra rồi, anh giai, ID WeChat của anh là bao nhiêu, lát tôi chuyển tiền cho anh.”

Người đàn ông im lặng vài giây: “Không cần.”