Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 169: Hoắc nhị



Giọng nói thanh lịch nhưng càng thêm phần lạnh lẽo.

Anh ta quay người rời đi, nhưng Hoắc Khải lại vội vàng ngăn lại, 1xoa xoa cổ tay đang đau, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp lộ vẻ khó chịu:

“Này anh giai, anh có ý gì đây, anh coi tôi 2là ăn mày thật đấy à?” Quét WeChat xong, màn hình hiện lên profile với ảnh đại diện là một cái cây lạ lẫm, tên nick là Thanh Phong Tù Lai (gió mát từ từ thổi đến).

Hoắc Khải liếm môi, âm thầm cẩn thận đáng giá rồi gật đầu, đúng là người có văn hóa có khác, đặt tên cũng khác người nữa.

Từ lúc vừa mới lên xe, Hoắc Khải đã thấy anh ấy đọc một cuốn sách toàn chữ tiếng Anh, anh ta nghĩ người ngồi bên cạnh mình chưa đủ buồn ngủ hay gì?
Sau khi người đàn ông xuống xe, anh ta nhìn chằm chằm dòng lời mời kết bạn với nickname: Bé Yêu Của Bạn. 4

Khóe mắt giật giật, vẻ mặt cạn lời.

Sau đó anh ta mặc kệ, nhét điện thoại vào túi rồi rời khỏi đó.
Vừa nói Hoắc Khải vừa híp mắt nhìn người đàn ông: “Anh mà không cho thì hôm nay anh đừng hòng7 đi khỏi đây!”

Người đàn ông mím chặt môi, trước nay anh ta chưa từng thấy người nào thô lỗ như thế này.

Đún7g lúc này, xe đã đến trạm, người đàn ông bị Hoắc Khải giữ chặt, không thể làm gì được, đành lấy điện thoại ra.
***

“Giáo sư Tiêu, chúng tôi là người của khu trực thuộc Khả Khả Tây Lý, anh đi đường xa chắc cũng mệt rồi, mời anh đi cùng chúng tôi.”

Cát Trác kêu người xách va li giúp anh ta, nhưng anh ta nhã nhặn từ chối: “Không sao, cứ để tôi.”
“Anh có thể cho em xin một ngày bình yên được không, một đại thiếu gia yếu ớt mong manh như anh chạy tới đây làm gì!”

Hoắc Khải nhanh nhẹn bé tránh: “Ôi chao Huyền Huyền của anh, anh thì có thể có chuyện gì được, em coi thường bổn thiếu gia quá đấy!”

Dứt lời, Hoắc Khải chợt khựng lại, trợn tròn hai mắt ngạc nhiên: “Ủa? Anh chàng vệ sĩ cũng theo đến đây hả?”
Người này, không phải ai khác, chính là Tiêu Diệc Hàng, nhà khoa học địa chất và vật lý học được Viện Hàn lâm Khoa học cử đến.

Vài giờ sau, một chiếc xe việt dã dừng cạnh xe buýt.

Khi xe buýt lại đi tiếp, Ôn Huyền chạy đến đá Hoắc Khải một cái:
Lục Kiêu đang đứng khoanh tay cạnh xe, khuôn mặt vô cảm.

Anh không trả lời câu hỏi của Hoắc Khải, chỉ lạnh lùng liếc anh ấy một cái.

Hoắc Khải đi một vòng quanh anh, quan sát một lượt, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Giây tiếp theo, anh ấy đột nhiên cau mày hỏi:

“Huyền Huyền, em và anh chàng vệ sĩ này quen nhau từ trước à?”

Nghe vậy, Ôn Huyền hơi sửng sốt.

Cô liếc nhìn Lục Kiêu, nhưng chỉ thấy ánh mắt anh lạnh đạm hờ hững, không biết đang nghĩ gì.

Ánh mắt cô chợt lóe lên, hung hăng nói: “Đây chẳng phải là vệ sĩ anh tìm cho em sao? Sao giờ lại hỏi vậy?”