Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 170: Anh là dã thú, cũng là thần linh



Từ xa, Ôn Huyền thấy có một đám người đang đứng ngoài cổng. Bình thường ở thành phố, những người này luôn gọn gàng sạch sẽ, nhưng khi đến đây, ai cũng1 mặt xám mày tro.

Nếu cô không nhìn nhầm thì đạo diễn Lý Tầm đang đội chiếc mũ nổi màu xanh lính, mặc áo khoác lính, tay cầm cuốn sổ chỉ huy 2gì đó thì phải.

Do có Hoắc Khải đang ngồi đằng sau nên Ôn Huyền không dám càn rỡ với Lục Kiêu như trước. Mà trong xe, cô bị một thân hình to lớn bao phủ, Ôn Huyền ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng đang khép hờ của anh.

Yết hầu yên lặng trượt trượt.

Một giây tiếp theo, anh trầm giọng nói: “Nhắm mắt lại.”
Ôn Huyền hoàn hồn, vội vàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng tim cô thì đang đập mạnh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, thình thịch thình thịch như đang đánh trống.

Mę di.

Hoắc Khải vẫn ngủ say phía sau, nhưng anh vẫn quang minh chính đại làm như thế, ngay trước mặt anh ấy!
Lần quay phim này, không biết mấy ngày nữa mới gặp lại anh, dù sao khoảng cách giữa hai người cũng xa, lúc quay phim hẳn là cô sẽ b0ận và mệt lắm, trước khi đến đây, Trình Đông Nguyên có nhắc nhở cô rồi.

Lục Kiêu vừa lái xe vừa ừ một tiếng.

Ôn Huyền thấy anh lạnh lùng như vậy, trong lòng thấp thỏm không yên.
Không thể làm ảnh hưởng đến cô được.

Ôn Huyền: “...”

Cô muốn nói gì đó, nhưng lại sợ Hoắc Khải nghe thấy, chỉ đành tháo dây an toàn ra.
Trời ơi, chết tiệt, yêu đương mà như đang lén lút ngoại tình ấy.

“Vậy em đi đây...”

Đã đến lúc này rồi mà anh thật sự không có gì để nói với mình sao?
Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn âu7 sầu nhìn sang Lục Kiêu, tựa hồ còn đang lo lắng không biết làm sao để anh nguôi giận.

Lúc này, không nghe thấy Hoắc Khải luyên thuyên, cô qu7ay đầu nhìn thì thấy anh ấy đang cúi đầu ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người lại nói nhỏ với ai đó: “Em sắp đến 2nơi rồi.”
Hai người sắp xa nhau rồi rồi mà anh vẫn còn tức giận, chị Linh bảo cô dỗ dành anh, nhưng cô nghĩ, chờ cô hết kỳ rồi thì không biết bao giờ hai người mới gặp lại, mấy ngày này không thể giận cứ giận nhau thế này

mãi được.

Khi còn cách phim trường đẳng trước một đoạn, Lục Kiêu đột nhiên dừng xe lại, trầm giọng nói: “Có nhiều người bên đoàn phim đang nhìn, nên anh không đưa em qua đó nữa.”
Lúc này, từ một góc độ nào đó trong kính ô tô, một cảnh tượng nào đó đang mờ dần mờ dần...

Anh vỗ nhẹ má cô, yết hầu khẽ trượt, dường như hút thế nào cũng không đủ.