Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 173: Xe gặp nạn, gọi đội cứu hộ



Trong lúc nói, như thể nhớ tới dáng vẻ của người ấy, khuôn mặt Phương Chỉ hơi ửng đỏ: “Nhưng tôi rất thích anh ấy, tôi từng tình cờ gặp anh ấy1 một lần rồi, đó là một người đàn ông rất tốt.”

Hai người đi đến cửa, Ôn Huyền cười chứ không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Vậy là tốt rồi, 2thích là quan trọng nhất, cô Phương phải nắm chắc đó.” Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Thế nhưng, trong đầu cô lại hiện lên cuộc đối thoại vừa rồi vớ0i Phương Chỉ.
Từ đầu đến cuối, cô luôn yêu người đàn ông kia sâu đậm, không thể nguôi ngoai được, nên đã tới cõi vĩnh hằng tìm anh ta.

***
“Anh ấy vẫn chưa gặp tôi, chỉ mong là như thế.”

Phương Chỉ vừa nói vừa7 đưa cô tới cửa: “Cô Ôn, cô nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì chúng ta sẽ liên lạc sau.”
Cô hơi chau mày, trùng hợp thật đấy, đối tượng xem mắt của Phương Chỉ cũng ở đội cứu hộ, không biết Lục Kiêu có biết không.

Mấy ngày nay, Ôn Huyền đã tiến hành quay chụp rồi.
Ôn Huyền cười gật đầu, nhưng sau khi đóng cửa,7 nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.

Cô xoa gò má hơi cứng ngắc của mình, đi tới cạnh giường rồi ngã vật xuống giường, tay chân dan2g rộng ra, hít một hơi thật sâu.
Vài ngày sau khi đoàn làm phim bắt đầu quay chụp, cả đoàn xe nối nhau chạy tới một khu lấy cảnh quan trọng, quay cảnh nữ chính bị bầy sói bao vây trên dốc cao, sau đó lăn xuống và được nam chính cứu.

Ôn Huyền đang quay cảnh này, lăn từ trên sa mạc xuống.
Quá trình đó gặp biết bao trắc trở hiểm nguy, kết cục cuối cùng là nam chính hoàn thành nhiệm vụ, tiếc rằng đã hy sinh vì bị kẻ địch trả thù.

Ba năm sau đó, nữ chính hoàn thành một tác phẩm tiểu thuyết gây sốt về đề tài này, đồng thời chuyển thể thành phim và gặt hái không ít thành công, khiến mọi người bắt đầu chú ý tới những con người vĩ đại mà
Vai diễn của cô là một nữ nhà văn có tiếng, nam chính thì là một trong những thành viên chủ yếu trong tổ chức phạm tội.

Song, nam chính là nội ứng của phía cảnh sát, tất cả những gì anh ta làm đều là vì bắt giữ tổ chức tội phạm chuyên buôn bán hiện vật văn hóa và động vật hoang dã ở miền tây.
“Cut! Làm lại!”

ở đây rất khó kiểm soát kỹ thuật, mà đạo diễn thì nhất quyết phải hài lòng mới chịu.