Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 174: Chị huyền bị thương! đau lòng chết mất!



***

Khi Ôn Huyền lại lăn từ trên dốc cao xuống, không biết eo bị đụng vào đâu mà cô kêu lên một tiếng. Theo bản năng, cô nhìn qua, chỉ thấy Lý Tầm đứng trước máy quay, nhìn cô rồi bất chợt vỗ tay.

Sau đó, đám nhân viên công tác xung quanh ông ấy cũng vỗ tay theo.
Cô ôm eo, khó khăn đứng thẳng dậy, tóc mai trên thái dương đã ướt đẫm từ lâu, dínch vào trên mặt cô, ánh nắng chói lóa khiến cô không mở mắt ra được.

Ôn Huyền giơ tay che mặt, cô nhìn về phía đạo diễn, cổ họng hơi chauyển động, giọng nói khàn đặc: “Đạo diễn, có cần diễn lại lần nữa không?”
Ôn Huyền đứng dưới ánh mặt trời nhìn cảnh ấy, vốn đang hết sức chật vật, nhưng tự nhiên cô lại nở nụ cười.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì lòng yêu nghề của cô. Lúc đầu bọn họ chỉ cho rằng cô là một ngôi sao nổi tiếng yếu ớt, không ngờ cô đã có thực lực, lại còn có thể chịu khổ.
Lý Tầm nhìn chăm chú vào màn hình. Thấy ông ấy không lên tiếng, Ôn Huyền còn tưởng là phải diễn lại. Cô cố gắng nhẫn nhịn cơn đau khắp người, chuẩn bị quay lại vị trí.

Không có gì để nói hết, dàn ý của bộ phim này khác với những bộ phim khác, là diễn viên thì cô phải diễn sao cho đạt hiệu quả tốt nhất, phải tác động đến khán giả.
Thấy vậy, mọi người lập tức chạy xộc tới, nhưng có một người còn nhanh hơn. Người đó không phải ai xa lạ, mà chính là Trình Đông Nguyên,

Ôn Huyền chỉ cảm thấy lúc mình chuẩn bị đi xuống, đôi chân bỗng mất sức, mọi thứ trước mắt tối sầm lại, sau đó không còn nhớ gì nữa.
“Cảnh này qua rồi, cô diễn rất tốt!”.

Đạo diễn Lý Tẩm lên tiếng nói dừng, vội vàng bảo nhân viên công tác đưa Ôn Huyền đi nghỉ ngơi.
Nhưng khi Ôn Huyền mềm oặt hai chân, hoa hết hai mắt, chuẩn bị leo lên một lần nữa, cô bỗng nghe thấy có người gọi tên cố.

“Ôn Huyền.”
Ôn Huyền giơ tay che mắt, lông mày cô hơi nhíu, nói bằng giọng suy nhược: “Em sao vậy?”

Người vừa vào đây là Trình Đông Nguyên.
Sắc mặt cô trắng bệch, mkọi thứ trước mắt mờ đi.

Đạo diễn lại hộ cut.
“A!”

Một cô gái hét lên, Ôn Huyền như cạn kiệt sức lực, ngất xỉu và lăn từ trên xuống.
Đến khi mơ màng tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng ồn ào vọng tới từ một nơi cách đó không xa.

Cô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện ra mình đang ở trong chiếc lều được dựng lên tạm thời để phục vụ cho việc quay phim.