Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 180: Sự phẫn nộ và đau lòng của đội trưởng lục



Mà lúc này, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói lạnh lùng của ai kia: “Nhìn gì đấy, không đứng dậy mau lên.”

Ôn Huyền đỏ mặt, cô1 nhìn sang hướng khác, định đứng lên nhưng chân còn tê, không có sức đâu mà đứng.

Lục Kiêu cứ đứng trên cao nhìn cô đăm đăm, b2óng anh phủ khắp người cô. Còn chưa nói xong thì phần eo đã thấy lành lạnh, cơ thể cô cũng hơi run lên.

Ôn Huyền cắn môi, người luôn không sợ trời không sợ đất như cô bỗng thấy xấu hổ, nhưng cũng mang theo sự lo lắng.

Chính cô cũng không biết sau cảnh quay ấy, cơ thể mình đang trong tình trạng như thế nào. Cô chỉ cảm thấy mình lăn từ trên dốc xuống hết lần này đến lần khác, phần lưng vừa đau vừa buốt, thực sự rất khó chịu.
Vừa nói, Ôn Huyền vừa định xoay người lại nhìn anh.

Vạt áo được hạ xuống, cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh.

Chỉ có điều lúc này, ánh mắt anh như phủ một lớp sương mù mờ ảo, rõ ràng vẫn đang nhìn cô, nhưng cô lại không nhìn thấu được được, không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Cô có thể cảm nhận được một ánh mắt nhìn chằm chằm vào eo mình, ngón tay cô bất giác nắm chặt mép bàn.

“Lục, Lục Kiêu...”

Anh sao thế? Nhìn gì mà im lặng mãi vậy?
Trong lều có một cái bàn nhỏ, Ôn Huyền bị ép chống hai tay vào đó, trong lòng cô bắt đầu thấy hoảng.

Nếu bị anh nhìn thấy vết thương trên người thì chắc chắn anh sẽ...

“Lục Kiêu, em...”
Lục Kiêu cầm lấy tay cô, dùng lực nhẹ một cái là kéo cô lên ngay. Ánh mắt anh chăm 0chú nhìn cô, như bầu trời đang dần ngả tối.

Đến khi lên tiếng, giọng nói của anh hơi khàn: “Trong lòng em thừa biết mà.”

Hiếm khi bị hiểu lầm một lần như thế này, Ôn Huyền vừa tức vừa thẹn, nhỏ giọng làu bàu: “Em biết cái rắm.”
Cô nói xong, sắc mặt của Lục Kiêu trầm xuống: “Em là con gái, đừng học thói nói tục.”

Vừa nói, anh vừa quay người cô lại, nhất quyết phải kiểm tra cho cô.

Trán cô bị thương, cơ thể suy nhược, đi hai bước cũng loạng choạng, nhìn là biết có vấn đề.
Nghe vậy, Ôn Huyền mỉm cười, cổ tỏ vẻ nhẹ nhõm: “Không đau, không sao cả, chỉ ngã một cái thôi...”

Còn chưa nói hết câu, dường như muốn chứng minh điều gì đó, cô vén một góc áo lên, cúi đầu nhìn eo mình.

Nhưng đến khi nhìn thấy, giọng nói của cô im bặt lại.