Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 181: Ôn huyền dụ dỗ đối tượng xem mắt của cô ta?



Ôn Huyền lén nhìn sang, thấy vẻ mặt anh là lạ, bèn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lấp lóe: “Lục Kiêu...”

Cô vươn tay ra, dè dặt chạm vào an1h. Một lúc sau, anh mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Ôn Huyền, vậy em có biết người phụ nữ của anh thì phải thể nào không?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Nhiệt độ từ bàn tay anh truyền sang ngón tay cô, anh không cầm lấy tay cô, cũng không hất tay cô ra.

Ôn Huyền chẳng hề bận2 tâm, chỉ cầm chặt tay anh, chậm rãi nói: “Em, em cũng không biết vì sao lại thành như thế. Đang quay phim mà, em cũng hết cách, nhưng em hứa7 phần sau sẽ chú ý, sẽ không để xảy ra chuyện
Vì được tới đây quay phim, vì được cách anh gần hơn một chút, rốt cuộc cô đã phải trả giá thế nào đây?

Lông mi của Ôn Huyền run run, cô cố gắng kiếm cớ: “Em đâu phải vì anh hết đâu, vả lại, trước mắt em quay xong một phần của bộ phim đó rồi, phần sau đến lượt người khác, em có thể nghỉ ngơi vài ngày...”
Trái tim Ôn Huyền như vừa bị thứ gì đó đánh trúng, dường như có giải thích thể nào cũng vô dụng.

Cuố2i cùng Lục Kiêu cũng động đậy, anh đặt hòm thuốc lên bàn: “Ngồi lên đây.”
Ôn Huyền hơi ngẩng đầu lên, kề vào tai anh gọi khẽ: “Lục Kiêu.”

“Um.”
Ôn Huyền lùi về sau một bước, nghe lời ngồi lên mép bàn.
Sau đó, cô thấy anh lấy cồn sát trùng trong hòm thuốc ra, đổ vào lòng bàn tay, xoa nóng rồi vén áo cô lên, bối vào vết bầm của cô.

Cô rên rỉ một tiếng, cơn đau tê tái truyền tới, nhưng cô lại cắn chặt cánh môi, không để mình kêu ra thành tiếng.
Cuối cùng, cô kéo luôn cổ anh lại, rúc đầu vào ngực anh.

Chỉ khi mùi hương của cô lan tràn trong hơi thở của cô, cô mới quên mất cơn đau ấy.
như lần này nữa...”

Lục Kiêu thản nhiên từ một tiếng, anh cụp mí mắt xuống, chẳ7ng nói chẳng rằng gì cả.
Lục Kiêu nhìn cô không chớp mắt, giọng nói khàn đặc: “Cô ấy phải sống vui vẻ thoải mái hơn bất kỳ ai, chứ không phải vì một nửa kia mà ép dạ cầu toàn.”

Thời khắc nhìn thấy vết thương loang lổ trên người cô, trái tim anh như muốn ngừng đập.
Lục Kiêu xoa vết bầm ấy, còn hơi dùng lực, Ôn Huyền hiểu là anh đang tiến hành lưu thông máu bầm cho cô, nhưng cô vẫn đau lắm chứ.

Chỉ có điều mọi đau đớn đều bị cô nín nhịn, sợ anh lại đau lòng.
Lục Kiêu chẳng thèm nghe lý do lý trấu của cô, anh đột nhiên bế cô lên, đặt cô xuống chiếc chiếu chống ẩm bên cạnh.

Anh quỳ một gối, tiếp tục bôi cồn cho cô.