Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 182: Sốc vì cảnh ấy!



Quả nhiên, khi cô ta bước tới với tâm trạng bồn chồn, thì lại nghe thấy tiếng rên của phụ nữ, rõ ràng đó là giọng của Ôn Huyền!

“Cô Phương.1..” Lục Kiêu đang định đứng lên thì Ôn Huyền kéo tay áo anh lại: “Từ từ, đợi đã...”

Lục Kiêu hơi dừng lại, cho rằng cô có chuyện gì.
Nhưng sau đó, cô lại úp mặt vào gối đầu, khuôn mặt hơi ghé, đôi mắt long lanh mềm mại: “Đội trưởng Lục, trước khi đi, anh có thể đồng ý một điều kiện của em không?”

Lục Kiêu bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Có chuyện gì cứ nói thẳng là được, nói chuyện với anh còn vòng vo làm gì.”
Chỉ cần không quá đáng thì anh đều đồng ý.

Nghe vậy, Ôn Huyền cười hì hì như một đứa trẻ, trong đôi mắt to lóng lánh hiện lên khát vọng, nhỏ nhẹ nói: “Vậy trước khi đi Đội trưởng Lục có thể hôn bé yêu của anh một cái được không?”
Ôn Huyền ngo0an ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đã quay mấy ngày rồi, cảnh hôm nay là cảnh khó quay nhất và quan trọng nhất, phần tiếp theo là cảnh của những người khác, em có thể nghỉ ngơi mấy ngày.”

Phần tiếp theo là cảnh giữa nam chính nội gián và nhóm phần tử phạm tội.
“Xoet...”

Lều vải bỗng bị ai đó kéo ra, sau đó, giọng nói tức giận trầm thấp của một người đàn ông vọng tới.
Lục Kiêu: “...”

Suy cho cùng anh vẫn không thể lường trước được rằng cô sẽ nói như vậy.
Nói xong, anh quỳ một chân xuống đất, đồng thời ngả người tới...

Khi anh chạm vào, trong đầu Ôn Huyền như có pháo hoa nổ tung, đau đớn biến mất hết, cơ thể lơ lửng trên mây, xoay tròn và nhảy nhót.
Anh quay mặt đi, đầu lưỡi đẩy vào quai hàm. Cuối cùng, anh khẽ thở dài và lắc đầu, như thể thật sự bó tay, bị cô đánh bại thật rồi.

“Hết cách với em.”
Đến khi quay7 lại bên cạnh cô, anh hơi khuỵu gối, nhìn cô gái đang nằm sấp trên chiếu, đầu ngón tay vén lọn tóc ẩm ướt trên thái dương cô lên.

Anh nói 2bằng giọng chắc nịch, nhưng không cho phép phản bác: “Em bây giờ không thể quay phim được, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Này, anh đang làm gì đó!?”

Trong tay Trình Đông Nguyên còn cầm hai suất cơm hộp, anh ta nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt trợn trừng lên.
Lục Kiêu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Em ở đây, đừng bày trò nữa, để anh ra ngoài xem thế nào rồi, lát nữa sẽ tới tìm em.”

Đồng thời, anh còn có dự định khác.