Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 194: Đêm gió tuyết dịu dàng



Ôn Huyền sương mặt, xem ra mua bằng lái xe dễ khiến người ta gặp nguy hiểm thật, vẫn nên học hành tử tế thì hơn, như vậy thì sẽ không trở thành sát t1hủ xa lộ, cũng không tự đưa mình thăng thiên.

Lúc này, nhiệt độ ngày một thấp.

Lục Kiêu mở cửa xuống xe, nói là muốn xem cốp sau có 2thứ gì dùng được không. Nghe tiếng rít như tiếng dã thú gào thét ở bên ngoài, trái tim Ôn Huyền run rẩy.

Gặp phải thời tiết quái quỷ7 này, người bình thường có lẽ sợ vỡ mật ấy chứ, nhưng đám Lục Kiêu thì đã quen lắm rồi.

Trong lòng dâng lên cảm xúc gì đó rất khó tả, còn hơ7i nhức nhối nữa.
Giọng nói của Hoắc Khải vọng tới: “Vụ gì thế hả? Có nghiêm trọng lắm không? Em tĩnh dưỡng ở đâu, gửi địa chỉ để anh đi tìm em!”

Nghe vậy, Ôn Huyền giả vờ như tín hiệu không tốt: “Hả, cái gì cơ? Alô, anh nói gì em không nghe thấy, thôi em tắt máy đây...”

“Alô, Huyền Huyền, em...”
Tiếng cúp máy vang lên, ở đầu bên kia, sắc mặt của Hoắc Khải trở nên khó coi.

Cô muốn đi đâu? Sao có thể bỏ lại anh được cơ chứ!

Ôn Huyền không thể ngờ rằng Hoắc Khải lại đi tìm Phương Chỉ, cuối cùng kiên nhẫn tìm tới tận nơi.
Cô sẽ không nói với Hoắc Khải rằng mình sẽ tới khu trực thuộc với Lục Kiêu.

Nhưng cô vừa gửi tin nhắn đi là anh ấy lập tức gọi cho cô.

Vốn cố định tắt đi, nhưng lại lỡ tay ấn nhầm nút bắt máy.
Ánh đèn mờ ảo trong xe chiếu vào người bọn họ, tạo cảm giác khác biệt rõ ràng so với cuồng phong gió tuyết bên ngoài.

Ôn Huyền dựa vào ngực anh, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Lục Kiêu cảm thấy cô ngoan đột xuất, cứ thế tựa vào lòng anh, khiến anh có cảm giác gì đó rất khó tả, như thể cuối cùng trong đời cũng có một cô gái để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng anh.
Còn trước mắt, tuyết đã bắt đầu rơi, bánh xe bị tuyết lấp kín.

Đợi đến khi Lục Kiêu từ chỗ cốp xe về, anh cầm theo một cái túi đựng chăn mỏng, trong tay còn có hai chai nước và một ít lương khô.

Đúng là niềm vui bất ngờ!
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, cô vội vàng lấy ra, chẳng dễ gì mà có tín hiệu như vậy.

Nhìn vào m2ới biết là tin nhắn của Hoắc Khải.

Tên WeChat của anh ấy là Bé Yêu Của Bạn, nó được đặt để dành riêng cho việc trò chuyện với cô.
Bất chợt, cô gái ngoan ngoãn trong lòng anh cất tiếng gọi: “Lục Kiêu.”

Lục Kiêu: “Hứ?”

“Em muốn sáng tác một bài thơ tặng anh.” Ôn Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói.

Lục Kiêu vén sợi tóc vương trên mi mắt cô đi, chỉ cảm thấy cô cũng có tài hoa đấy chứ, bèn hỏi: “Thơ gì?”

Ôn Huyền nghiêm túc đọc:

“Trăng trên mặt hồ