Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 193: Ngu dốt + nhiệt tình = phá hoại



Ôn Huyền ngả vào lòng anh, như một chú mèo rừng hung dữ, ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Sao vậy Đội trưởng Lục, chẳng phải anh đang chờ tínkh thời gian cho em sao?”

Cô vừa dứt lời, Lục Kiêu quay mặt đi, Ôn Huyền không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt anh.

Chỉ có điều canh càng cầm tay cô chặt hơn nữa, không cho cô làm gì. Đến khi lên tiếng, giọng nói khàn khàn ấy của anh mang theo ý cười: “Ngoan nào, đừng quậy nữa, nghe lời.”

Cô không buông ra, Lục Kiêu tách từng ngón tay của cô ra khỏi dây lưng mình.

Ôn Huyền tức muốn khóc.
Lục Kiêu hỏi lại: “Không phải em xem thường năng lực của anh đấy chứ?”

Anh nói hết câu, Ôn Huyền không lên tiếng nữa.

Cô sai rồi, ai mà dám xem thường thực lực của đại Đội trưởng Lục, phải nói là “khủng khiếp” ấy chứ!
Lúc rút tay về, cô đâm một cái vào vai anh, cáu gắt lẩm bẩm: “Lục Kiêu, em nhìn nhầm anh rồi, cái gì mà đại Đội trưởng chí công vô tư, rõ là đồ xấu xa!”

Lục Kiêu cười khẽ, đến khi nghiêng đầu nhìn cô, bàn tay anh đặt lên lưng cô, như đang vuốt lông cho một chú mèo hoang, nhẹ nhàng nói:

“Em đang bị thương, không thể tự giày vò mình.
Lúc này, gió tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, đến mức chiếc xe hơi lay động.

Cửa xe đập phành phạch, nhiệt độ trong xe ngày một thấp, hơi lạnh ùa vào qua khe hở.

Ôn Huyền phát hiện ra xe có thể khởi động được, chỉ có điều không lái đi được.
Giọng nói của anh lạnh hơn đôi phần: “Từ giờ trở đi, em phải ngủ cho anh, mai cũng không cần về đoàn làm phim nữa, đi theo anh.”

Ôn Huyền đau thật, nhưng cô vẫn thấy không cam lòng.

Cô tội nghiệp hỏi: “Không được thật sao?”
“Em không sao, em, a...”

Tay anh bỗng trượt một cái, dừng lại ở vết thương của cô, khiến cô run bần bật, đau kêu ra thành tiếng.

Nghe thấy tiếng kêu đau của cô, Lục Kiêu vén áo cô lên, nhìn vết bầm tím còn dính tia máu, ánh mắt anh trầm xuống.
toàn, sinh ra khí cacbon dioxit nồng độ cao.”

Vừa nói, anh vừa sầm mặt nhìn cô: “Em lái xe bao lâu rồi mà chuyện quan trọng như vậy cũng không biết?”

Đột nhiên, Lục Kiêu cảm thấy cô lớn lên được cũng chẳng dễ dàng gì.