Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 192: Cô thất bại ê chề



Cô lắp bắp nói, khuôn mặt đỏ như tôm luộc.

Đây là lần đầu tiên cô bị anh phản kích, thất bại ê chề, không hề có sức chống cự. Lục Kiêu nói xong, Ôn Huyền trợn tròn mắt, khuôn mặt ửng đỏ như đông hết máu lại.

“Cái... cái gì?”
Câu nói của anh khiến Ôn Huyền nghẹn họng, đến mức suýt hộc máu: “...”

A!!!
Dù thế nào thì... cô cũng không lỗ.
2
Cô thèm thuồng cơ thể của đại Đội trưởng Lục cũng không phải ngày một ngày hai.

Nhưng sau khi nói xong, cô bỗng cảm thấy ghế ngồi bị0 anh chỉnh ngả ra sau. Cô kêu một tiếng, cũng ngả về sau theo anh.
Một khoảnh khắc nào đó, trong lòng cô phát ra tiếng gào thét điên cuồng.

“Lục Kiêu!”
Vả lại, cái gì có thể sánh bằng người thật việc thật cơ chứ!

Rõ ràng là không có!
Ôn Huyền lại há hốc mồm, nhìn anh với vẻ khó tin: “Không, không phải đầu, có thể thôi à?”

Lục Kiêu: “Không phải? Không phải cái này thì là cái gì?”
Ai mà ngờ cô cũng có ngày hôm nay t7rước mặt anh cơ chứ! Đại Đội trưởng ngây thơ cái mốc xì, trên thực tế còn ghê gớm, đen tối hơn cô ấy chứ.

Đến khi mở miệng, cô cắn môi d7ưới, như thể đang ganh đua với anh: “Em cảm thấy rất, rất được, cùng lắm thì thử một lần thôi.”
Ôn Huyền cắn môi, nhìn anh hỏi: “Rồi sao nữa?”

Lẽ nào anh muốn cô chủ động? Đây là đề nghị của anh mà.
Ai ngờ sau khi cô nói xong, Lục Kiêu ngả người vào ghế, cánh tay dài giờ lên sau gáy, trong ánh mắt đen láy sâu thẳm thêm vài phần sắc sảo.

Anh cứ thể nhìn cô, hếch cắm thản nhiên nói: “Bắt đầu đi, anh giám sát em, tính thời gian cho em.”
Lúc này, trái tim cô không kìm nén được, bắt đầu đập thình thịch.

Nghĩ kỹ lại thì bọn họ cũng chỉ có một lần đó thôi, mặc dù về sau từng dùng cách khác giải quyết, nhưng cũng chỉ cho riêng anh.
Cô nặn ra một câu.

Đôi mắt Lục Kiêu sáng rõ, một tay gối sau gáy, tay còn lại cầm chai nước khoáng, ngón trỏ và ngón cái vặn nắp chai, ngửa đầu uống mấy ngụm nước.
Thấ1y cơ thể mềm mại mảnh khảnh của cô chẳng dám động đậy gì, Lục Kiêu lại nghiêng đầu sang, nói một câu vào tai cô: “Hử? Em cảm thấy thế nào?”
2
Ý em thế nào, cô Ôn?

Ôn Huyền vẫn đang ôm cổ anh, nhưng lại cứng đờ ở đó, cực kỳ xấu hổ.
Ôn Huyền nhìn yết hầu anh trượt lên trượt xuống.

Cuối cùng, đến khi buông chai nước xuống, anh hờ hững nói: “Được rồi, bắt đầu đi, để anh xem em làm được bao nhiêu cái.”
Gọi lớn tiếng cái con khỉ!

Ôn Huyền chỉ cảm thấy máu nóng trong người sôi lên sùng sục, huyệt thái dương giật liên tục.