Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 191: Đại đội trưởng lục gian xảo vô địch, anh thay đổi rồi



Lục Kiêu cúi đầu, nhìn cái cằm trắng nõn, cùng với cần cổ ửng đỏ của cô, ánh mắt anh trở nên thâm sâu, chậm rãi hỏi: “Em muốn vận độ1ng thế nào?”

Ôn Huyền: “...”

Người cô run lên, anh biết rồi còn cố tình hỏi đấy à? Nghe câu ấy, Ôn Huyền muốn chửi t2hề một tiếng.

Anh, anh thật sự không biết mình đang nói gì sao?

Có thật hay không đây? Lính mà nhà nước đào tạo ra 0đều ngây thơ cấm dục như thế sao? Bình thường không hề nghĩ tới phương diện này à?
Ôn Huyền thôn mặt ra, tưởng anh không biết thật.

Một tay cô chống lên đùi anh để ngồi thẳng lên, khuôn mặt hơi ửng hồng, bờ môi cắn nhẹ, băn khoăn không biết phải giải thích thể nào.

Nhưng vấn đề là anh nhìn cô một cách chăm chú và nghiêm túc như thế, khiến cô dâng trào cảm giác tội lỗi không nói được thành lời, như thể sợ làm vấy bẩn đại Đội trưởng Lục cao thượng, chính trực, sạch sẽ như
băng tuyết của bọn họ.

Trong lúc Ôn Huyền xoắn xuýt, mất tự nhiên nhìn bốn phía xung quanh, cô không hề hay biết người đàn ông ở đối diện đang nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm, rồi lại như có ngọn lửa đang chực chờ bùng cháy, nhưng lại bị anh cố gắng dằn xuống.

Cuối cùng, không hiểu sao Ôn Huyền lại cảm thấy thấp thỏm vì ánh nhìn của anh, cô hơi bối rối, xòe tay ra cười nói: “Thôi bỏ đi, không vận động nữa, anh nói đúng, trong xe chật chội quá, không vươn người được.”
Nhưng vừa dứt lời, anh bỗng cầm lấy bàn tay đang lúc lắc của cô, nắm trọn trong lòng bàn tay khô nóng của mình.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Ồ, vậy sao? Anh thấy có thể làm được mà.”

“Hở, cái, cái gì?”
Đứng, đứng lên ngồi xuống?

Ôn Huyền ngơ ngác, trong đầu cô hồi tưởng lại cảnh cả lớp bị giáo viên phạt làm động tác đứng lên ngồi xuống lúc học quân sự thời đại học.

Nhưng bọn họ đang ở trong xe mà!

Cô thôn mặt nhìn Lục Kiêu, sau đó nghiêm túc nhìn xung quanh: “Làm thế nào được, làm ở đâu?”

Lục Kiêu cứ thể nhìn cô, đáy mắt như có đốm lửa, đang nhanh chóng lan ra, yết hầu lại trượt một cái.