Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 213: Anh tới rồi



Dù sao trong mắt cậu, chị Huyền là một ngôi sao nổi tiếng xinh đẹp, là phận liễu yếu đào tơ cần đại ca mình bảo vệ cẩn thậnk.

Lúc này, Hoắc Khải cũng đi tới, Tang Niên vội vàng đưa chú chó cho anh ấy, còn mình thì đi hỗ trợ. Nghĩ đến cảnh chú chó con của khu trực thuộc bọn họ suýt thì biến thành mồi trong bụng trăn vàng, Tang Niên vẫn chưa hết bàng hoàng.

“Này, các người là ai!”
Cô nhìn mà quặn lòng, tức giận đến mức lại quay đầu túm tóc gã đàn ông kia, thô bạo đập xuống đất.

“Sao, sao trông chúng như thú cưng nuôi trong nhà vậy.”
Một người cầm gậy đập về phía cô, cô lập tức nghiêng người né tránh, sau đó giơ chân lên, đế giày giáng mạnh vào đầu gã. Tên đó lảo đảo mấy bước, vừa ôm đầu vừa tức điên lên.

Ôn Huyền nhặt cây gậy mà gã vừa làm rơi, xông lên đập thẳng vào mặt gã ngay khi gã vừa ngẩng đầu lên.
“Chị Huyền, vậy chị...”

Còn chưa nói hết câu thì Tang Niên đã nhìn thấy động tác của chị Huyền, thể là không nói ra nổi nữa.
Cạnh bức tường trong gara đặt những chiếc lồng nhỏ, lúc này có bảy, tám chú chó chú mèo đang sợ hãi kêu rên liên tục, có con thì cuộn mình run rẩy không ngừng.

Thậm chí Ôn Huyền còn nhìn thấy con mèo cách cô gần nhất rơm rớm nước mắt, sau đó run rẩy co rụt người lại.
Đột nhiên, một cơn gió ập vào sau gáy. Ôn Huyền nghiêng đầu né, thuận thể bắt lấy cổ tay tên kia, khuỷu tay chọt mạnh vào bụng gã mấy cái liền khiến gã đàn ông bị đẩy lùi về sau liên tục.

Đến khi Ôn Huyền buông ra, gã đàn ông đó chao đảo ngả nghiêng, không đứng vững được nữa.
Đúng lúc này, có hai người nghe thấy tiếng động nên chạy tới, thấy có người lạ vào đây, bọn họ lập tức nhặt cây gậy trong góc xông tới.

Ôn Huyền vội vàng nói: “Tang Niên, đưa những con vật này đi mau!”
Hiện tại tất cả đều còn sống, chúng cứ thế trở thành mồi cho con trăn đó sao?

Mặc dù trăn vàng là động vật bảo hộ cấp một của quốc gia, nhưng yêu cầu để được nhận nuôi rất cao, thường thì sẽ cho ăn gà vịt hoặc là thịt sống, điên rồi hay sao mà lại dùng thú cưng nhà người ta làm thức ăn?
“Bốp!”

Trong bóng đêm, cùng với một tiếng vang nhỏ, mấy chiếc răng bay ra ngoài.
Nhưngc nào có gì cần đến cậu đâu.

Nhìn gã đàn ông kia ngã sấp mặt, Ôn Huyền lại bay lên, khuỷu tay chọt xuống, giáng thẳang vào vùng dạ dày của gã.
Kế đó, đầu gã trúng một cú đánh mạnh, đôi mắt trợn ngược, hôn mê ngã lăn ra đất.

Phía sau gã chính là Hoắc Khải, một tay anh ấy ôm chú chó con, tay còn lại đang giơ nửa cục gạch lên.