Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 214: Thẳng tay trừng trị kẻ ác



“Đại ca! Đó là xe trong đội, chắc chắn là đại ca rồi!”

Tang Niên kích động nói. Anh giữ chặt vai cô, trầm giọng nói: “Đừng nghĩ nữa, chuyện còn lại cứ giao cho anh.”

Dứt lời, anh đi vào trong gara.
*

Trong lúc Tang Niên và Hoắc Khải chuyển động vật lên xe, Ôn Huyền đi theo Lục Kiêu vào gara kiểm tra.
Từ phía xa, Lục Kiều đã nhìn thấy xung quanh bọn họ có 2người nằm lăn lộn trên mặt đất.

Anh vừa xuống xe là lập tức chạy tới cầm lấy tay Ôn Huyền rồi xem xét cô từ trên xuống dưới, vội vàng nói: “S7ao rồi, em có sao không? Có bị thương không?”
Ôn Huyền nhìn con trăn vàng trong lồng, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn của mình, hiển nhiên cảnh tượng lúc trước đã để lại ám ảnh tâm lý trong cô rồi.

“Đúng là một lũ biến thái, toàn bắt thú cưng!”
Đến khi lên tiếng, giọng nói của cô khàn khàn: “Lục Kiêu2, em đã tận mắt nhìn thấy, sao, sao bọn họ có thể làm thế được!”

Lục Kiêu nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh, nghe câu nói của cô, trên mặt 0anh dần phủ một lớp băng.
Một góc của cái giá bị vải đen che kín, anh vén tấm vải lên, trong đó có một chiếc máy quay, ống kính lóe ra đốm sáng đỏ đang hướng thẳng về phía bọn họ.

Lục Kiêu lấy xuống, cúi đầu kiểm tra các file trong đó, sắc mặt dần trở nên âm trầm và khó coi: “Xem ra chuyện này không đơn giản thế đâu, trong này toàn là video hành hạ và cho trăn ăn động vật.”
Nếu chủ nhân của những con vật ấy biết thú cưng bầu bạn với mình rơi vào bụng trăn, chắc chắn là sẽ sụp đổ, bởi vì chính cô đã cảm nhận được cảm giác ấy rồi.

Lúc này, không biết phát hiện ra điều gì, Lục Kiêu vươn tay về phía một cái giá.
Sau đó, cậu bảo Hoắc Khải tới giúp, nhưng lúc này Hoắc Khải mới rời mắt khỏi gara, ôm chú chó con hỏi: “Đợi đã, cậu gọi anh ta là gì cơ? Đại ca?”

“Đừng hỏi nhiều như thế, mau lên!”
Sự thật cũng đúng như thế.

Đến cuối cùng, chiế1c xe việt dã phanh lại trước mặt bọn họ, một bóng người cao lớn nhanh chóng xuống xe.
Dứt lời, anh lại nhìn về phía Ôn Huyền, nhíu mày nói: “Hơn nữa anh hoài nghi chúng quay video là có ý đồ khác.”

“Ý đồ gì?”

Ôn Huyền lo lắng hỏi.