Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 215: Anh lục có con rồi



Rốt cuộc cô ta đóng vai trò thế nào trong vụ này? Rốt cuộc cô ta tham dự vào bao nhiêu?

“Cô ta sẽ phải tới Cục Cảnh sát một 1chuyến thôi.” Một khi xác nhận được là đã phát tán video, loại video máu me gây phản cảm cho người khác như vậy đã vi phạm Luật chủ nghĩa phản khủng bố của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, kẻ vi phạm sẽ bị bắt và phải

chịu phạt tiền.
Tạm không kể đến việc con trăn vàng này là do ai nuôi, bọn họ phát hiện ra trong WeChat có tệp được gửi đi với những từ ngữ nhạy cảm như hành hạ động vật, trăn ăn thịt sống,... Người nhận là một nick WeChat

tên là Tâm Thái Bình Thản.
Hai chiếc xe lao vun vút trên đường quốc lộ để trở về.

Lục Kiều và Ôn Huyền ngồi một chiếc.
Ôn Huyền nhìn nó, vuốt ve nó, sau đó nhìn Lục Kiêu nói: “Nó gặp nạn không chết, ắt sẽ có phúc về sau, chúng ta đặt tên cho nó nhé?”

Bình thường mọi người chỉ gọi nó là cún con, chưa đặt cho nó một cái tên nghiêm túc nào cả.
Nhưng điều đáng buồn là, hiện nay những chuyện này không cấu 7thành hành vi phạm tội, không thể trừng phạt được.

Cùng lắm chỉ bị dạy dỗ một trận trong Cục Cảnh sát, phải tìm ra hành vi 7phạm tội khác thì may ra mới đưa bọn họ ra trước pháp luật được, mà tất cả thì chỉ có thể giao cho cảnh sát điều tra.
Lục Kiêu nhíu mày nói.

Không phải anh chưa từng gặp trường hợp hành hạ động vật, nhưng cảnh tượng tro2ng video ngày hôm nay thật sự khiến người ta cực độ khó chịu.
Lúc này đã hơn mười giờ đêm, con đường tối đen, nhìn ra xa xa, thảo nguyên ở hai bên kéo dài tới tận chân trời, như một lỗ đen khổng lồ có thể cắn nuốt tất cả.

Ôn Huyền ngồi trên ghế phụ thu tầm mắt đang nhìn ngoài cửa xe về, đáy lòng vẫn còn trĩu nặng.
Chú chó con trong lòng co rúm người, Ôn Huyền vội vàng vỗ nhẹ vào đầu nó, như truyền tín hiệu an toàn cho nó.

Ngay cả cô còn cảm thấy cảnh tượng ấy thật kinh khủng, huống chi là một chú chó con mới sinh được hai, ba tháng.
Cảnh 2sát nhanh chóng tới nơi.

Bọn họ báo cảnh sát, cảnh sát bắt đám người này đi, đồng thời nghĩ cách đưa con trăn vàng ấy đi. <0br>
Trong quá trình này, với lời nhắc nhở của Lục Kiêu, bọn họ tìm được một tin nhắn chưa kịp xóa trong điện thoại, phát hiện ra giao dịch liên quan.
Lục Kiêu nhìn cô, trong màn đêm, giọng nói của anh có vẻ rất ôn hòa: “Ừm, em đặt đi.”

“Bình An.”
Nói xong, Ôn Huyền nhìn Lục Kiêu, mỉm cười nói: “Sau này tên nó là Bình An, còn anh thì sẽ là bố nó.”