Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 217: Đừng bật đèn



Đến khi hoàn hồn lại, hai chiếc xe kia đã lái đi rồi, chỉ còn đuôi ô tô trong gương chiếu hậu.

“Sao vậy, gặp ác mộkng à?”

Lục Kiêu thấy cô run lên, bèn nhíu mày hỏi. Khoảng mười phút sau, bọn họ về đến khu trực thuộc.

Mặc dù đã quá nửa đêm, nhưng ông cụ Lý vẫn đang cầm đèn pin đứng ở cổng khu trực thuộc chờ bọn họ.

Ông ấy đi đi lại lại, thỉnh thoảng thò đầu ra xe, cuối cùng cũng thấy bọn họ về.
Sắc mặt của Ôn Huyền vẫn hơi tái, trong đầu vẫn là hìnch ảnh đôi mắt mà cô nhìn thấy lúc mơ màng mở mắt ra.

Điều then chốt không phải là đôi mắt ấy,mà là diện mạo và ánah mắt của người ấy cứ quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi, còn mang theo sự dữ tợn và âm trầm.

Cô thật sự không hoa mắt, hoặc là gặp ác mộng sao?
Khi tận mắt nhìn thấy chú chó con ấy, ông cụ Lý lớn tuổi cũng không nhịn được rơm rớm nước mắt.

“Haizz, may mà không có việc gì, Lai Phúc của chúng ta.”

Ông ấy ôm chú chó con, hai tay cũng run rẩy.
Chỉ có điều lúc xoay người ôm chú chó con về ổ, Ôn Huyền thấy ông ấy cúi đầu giơ mu bàn tay lên lau khóe mắt.

May mà Ôn Huyền chưa kể chuyện đã xảy ra với ông ấy, ông ấy lớn tuổi rồi, càng không chịu nổi ấy chứ.

Chiếc xe của Tang Niên cũng sắp về rồi, thấy Lục Kiêu đậu xe xong, Ôn Huyền vội vàng kéo anh lên tầng.
Ôn Huyền hơi lắc đầu: “Không sao.”

Tuy nói thế, cô vẫn âm thầm để ý, nếu cô không nhìn nhầm, vậy thì người vừa rồi là ai?

Một tin tức lóe lên trong đầu, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, khiến cô khó mà bắt lấy được.
“Chẳng phải anh nói muốn sinh...”

Nói đến đây, không biết nghĩ tới điều gì, Ôn Huyền lập tức ngừng lại, sau đó cười gượng nói: “Em muốn đi vệ sinh.”

Nói thì là như thế, nhưng Lục Kiêu tin cô mới lạ.

Vừa lên tầng là cô lập tức chui vào phòng anh.

Có phòng cho khách để cô tĩnh dưỡng mà cô không về, nửa đêm nửa hôm vào phòng anh đi vệ sinh?

Quả nhiên, anh vừa đẩy cửa ra, bàn tay đụng vào công tắc đèn thì một bàn tay đã ngăn cản anh.

“Đừng bật đèn!”