Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 218: Cô không có định lực



Rốt cuộc, bên tai cũng vang lên giọng nói mềm mại của cô: “Lục Kiêu, em, ngày mai em phải về đoàn phim rồi.”

Khoảng1 thời gian ở bên anh luôn trôi qua rất nhanh, cô không nỡ rời xa anh, càng ngày càng không nỡ. Giọng nói êm tai vang lên, dường như còn mang theo ý cười: “Để anh tự làm.”

Anh như một người đứng ngoài, nhìn cô sốt sắng, nhìn cô xấu hổ, nhìn cô bực bội.
Lục Kiêu cứ thể nhìn cô, không chủ động, cũng không ngăn cản, chỉ có điều ánh mắt anh ngày một ám xuống, như bóng đêm ngoài cửa sổ.

Ôn Huyền càng muốn tháo ra thì tay chân lại càng vụng về, đã thế anh còn bày ra dáng vẻ khoanh tay đứng nhìn.
Cuối cùng, cô hơi cắn răng, thẩm mắng một câu: “Quần đúng là phát minh vô dụng nhất trên thế giới này!”

Người đàn ông này mặc quần làm gì cơ chứ, vã lắm rồi!
Sao thế này? Sao tự nhiên cô lại thấy ngại một cách khó hiểu vậy nhỉ?

Phải nhào lên, như lần đầu tiên ấy!
Cô lần mò một lúc lâu mà không được gì, một tiếng cười khẽ bỗng vọng tới từ trên đỉnh đầu.

Ôn Huyền cảm thấy mặt mình nóng lên, sau đó tay cô bị anh cầm lấy.
Lục Kiêu phát hiện 2ra cô ôm anh, càng lúc càng chặt.

Anh cúi đầu xuống, một cánh tay vòng eo mảnh khảnh của cô, đáy mắt đen như mực, 7trầm giọng hỏi: “Vậy nên?”
Chắc không phải cứ tưởng bọn họ sắp chia lìa tiếp đấy chứ?

Nhưng cô không biết 7rằng, ngoài việc phải điều tra xem rốt cuộc Phương Chỉ có phạm pháp hay không, mấy ngày tới anh còn có một nhiệm vụ quan t2rọng phải tới bên đó.
Nhiệm vụ này có thể sẽ gặp nguy hiểm, bởi vì theo thông tin mà người bên Tây Tạng cung cấp, có khả năng tin hộ tống văn vật đã bị lộ ra.

Vậy nên trước khi nhiệm vụ kết thúc, anh sẽ không nói cho cô biết.
Ôn Huyền không nói gì, chỉ vùi đầu vào lồng ngực của anh, một bàn tay trượt xuống, hình như đang vội vã cởi thắt lưng.

Cảm giác như thể chỉ khi hòa vào làm một với anh, cô mới cảm nhận được sự an toàn.
Phải khiến anh say cô cả đêm, không kiềm chế được.

Sau khi cởi thắt lưng và rút ra, anh cất giọng nói trầm thấp lên, trong bóng đêm, giọng nói ấy mang theo sự dụ hoặc khàn khàn: “Anh đi tắm đã.”

“Đi cùng nhé?” Ôn Huyền vô thức lên tiếng, cô nhìn anh đăm đăm.