Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 220: Lục kiêu, bà đ y xem thường anh!



Chị Linh gọi điện thoại cho cô, nói là có một buổi họp báo phim ảnh rất quan trọng được tổ chức vào lúc tám giờ, cô là nhân vật chính, nhất định1 phải đi, nhưng tối qua cô quên khuấy mất.

Ôn Huyền vệ sinh cá nhân, cầm túi xách xuống tầng, trong tay còn cầm xịt chống nắng xịt lên 2người. Ôn Huyền hiểu ngay,lúc đi ngang qua anh, cô to gan vỗ một cái vào cái mông đầy đặn của đại Đội trưởng Lục, cắn răng nói n0hỏ: “Sao tối qua anh không làm, Lục Kiêu, bà đây xem thường anh!” ?

Dứt lời, cô chẳng cần biết sắc mặt của đại Đội trưởng Lục như thế nào, vội vã chuồn khỏi đây.
Làn khói chậm rãi phả ra từ miệng anh.

Lúc khói tan đi, hình như cô thấy anh liếm răng, ánh mắt lạnh lùng hơi híp lại, tăng thêm chút gì đó tà khí.
Nhưng đi rồi mà cô vẫn cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm.

Giầy tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông: “Biết nhiệm vụ rồi chứ? Xuất phát!”
Dứt lời, cậu chạy xộc ra ngoài.

Nhưng đang định lên xe việt dã thì Lục Kiêu lại gọi cậu lại.
“Rõ!” Tiếng hô dõng dạc và đều tắp lực của các đội viên vọng tới.

Ôn Huyền ra sân mới quay đầu lại nhìn, cả người lập tức siết chặt lại.
Khắp người tản ra hai chữ: Nguy hiểm!

Đậu xanh!
Hết cách rồi, để mặt mộc thì được, nhưng ở cái nơi mà tia cực tím gắt như thế này, không chống nắng thì sẽ thành than mất.
<7br>Lúc cô đi, Lục Kiêu đang giao nhiệm vụ ngày hôm nay cho một nhóm đội viên. Nhìn thấy cô, cả đám đội viên tươi cười chào to: “Chào chị dâu!” 7

Ôn Huyền ngại ngùng, Lục Kiêu nghe vậy cũng nhìn sang, chỉ có điều trong cặp mắt đen láy ấy mang theo cảm xúc gì đó rất khó tả, còn có 2sự trêu chọc.
Nhìn một cái mà Ôn Huyền sởn hết tóc gáy, ở đây có nhiều người như vậy, anh làm gì được cô!

Bọn họ xuất phát, tính cả xe của anh thì có ba chiếc, tất cả có mười người, ai cũng mang theo súng vì cần dùng trong nhiệm vụ.
Tang Niên phát hoảng, rụt rè đi tới.

Lục Kiêu quát: “Cậu cũng lớn từng ấy rồi, cứ kè kè bên cạnh con gái làm gì, làm gì có ích hơn một chút được không? Bao nhiêu người đang chờ cậu, cậu không nhìn thấy sao?!”