Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 228: Vậy em định bao giờ gả cho anh



Cô nói dứt lời, Lục Kiêu hơi sửng sốt.

“Em biết à?”

Nghe vậy, Ôn Huyền mỉm cười, không nói gì nữa.

Ch1ỉ có điều ngón tay cô lại ghim chặt vào lòng bàn tay, dường như chỉ như vậy mới có thể vơi đi cơn đau quằn quại trong lòng. 2

Làm sao cô lại biết nhỉ?

Nếu lần này anh không chính miệng nói ra, có lẽ cô sẽ không bao giờ chú ý tới.
7
Ôn Huyền chuyển tầm mắt, nhìn dãy núi tuyết phái xa xa.

Trong đầu cô hiện lên tình cảnh lúc ở Hồ Tiên Nữ trên th7ảo nguyên, sau khi cô tỏ tình với anh.

Bởi vì ngã treo chân nên anh đã cõng cô, cô ngả vào lưng anh, kề sát vào tai 2trái của anh, nói là rất thích, rất thích anh.

Nhưng anh thì lại ngây người ra, sau đó hỏi cô vừa nói gì.

Lú0c ấy cô còn tưởng là anh cố tình nói là không nghe thấy, muốn nghe cô nói lại lần nữa, vậy nên cô mới hô to về phía thảo nguyên là cô muốn ngủ với anh.

“Em còn tưởng là anh cố tình cơ, không ngờ tại trái của anh không nghe thấy thật...”

Ôn Huyền nói ra những chuyện ấy, nhưng khi nói tới câu này, rõ ràng trên môi và trong mắt cô đều mang theo ý cười, nhưng chỉ có chính Ôn Huyền biết lúc này trái tim cô đau đến mức nào,

Anh điếc một tai, nói thì đơn giản đấy, nhưng người khác làm sao có thể biết được chiến trường tàn khốc đến mức nào.

Khi xảy ra nổ, nếu xui xẻo thì hoàn toàn có thể cụt tay cụt chân, thậm chí là hy sinh luôn.