Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 229: Anh sẽ cho cô những gì tốt nhất



Dứt lời, cô kéo giãn khoảng cách ra với anh, trong đôi mắt ướt át là ý cười dịu dàng: “Càng nhanh càng tốt, không có nhà cũng không sao, chỉ 1cần chú rể là anh thì em không cần sính lễ gì hết, còn bù thêm cho anh

nữa.”

Chỉ bởi vì người đó là Lục Kiêu, không ai xứng 2đáng hơn anh nữa. Lục Kiêu thộn mặt ra nhìn cô, hình như vành tai hơi nóng lên.

Cơ thể mềm mại lại sà tới, cô hơi kiễng chân lên, lại kề sát vào tai trái của anh, mấp máy môi nói gì đó.

Dứt lời, cô còn hôn một cái vào tai anh.
Nụ cười trên môi Lục Kiêu dần biến mất, anh nhìn cô thật chăm chú, nói: “Trong khả năng của anh, anh sẽ cho em tất cả những gì tốt nhất, sau này sẽ ngày một tốt hơn.”

Bởi vì sau này anh sẽ không còn là một mình nữa, mà là người có vợ có con, anh sẽ cố gắng mang đến cuộc sống tốt nhất cho họ, nhiều đến chừng nào cũng không đủ.

Ôn Huyền nhìn anh, cô khẽ cắn môi, đôi mắt càng ướt hơn.
Lục Kiều: “...”

Chẳng lẽ không phải câu mà cô hét lớn về phía thảo nguyên sao?

Ôn Huyền bật cười: “Anh không nghe thấy nên thiết đó, em nói là em thích anh, rất thích anh.”
Ngay lập tức, anh không chỉ vành tai đỏ lựng, mà ngay cả cơ thể cũng trở nên căng chặt.

“Em nói gì cơ?”

Ôn Huyền cố tình chắp tay ra sau, cười nói: “Muốn biết hả? Ai bảo anh không nghe thấy cơ, hay là anh van xin em đi?”
Điều quan trọng nhất là anh có thể mang đến cảm giác an toàn mà không một ai có thể mang lại cho cô.

“Lục Kiêu, anh có biết lần đó em nói gì vào tai trái anh không?”

Ôn Huyền nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, khóe môi lại cong lên.
Cô không phải người sẽ nguyện chết vì một người đàn ông mà mình không hiểu biết gì cả, cũng không cảm động vì mấy câu nói êm tai.

Bởi vì hơn ai hết, cô hiểu rằng với một đại Đội trưởng lạnh lùng kiệm lời như anh, nói ra những lời ấy thì phải chân thành đến mức nào.

Anh luôn là người thuộc trường phái hành động, có chí hướng, có trách nhiệm, dám gánh vác.
Nói xong, không đợi anh trả lời, cô đã đi trước rồi, dưới ánh mặt trời, nụ cười rạng rỡ ấy chói mắt đến mức người ta không thể dời mắt được.

Có một khoảnh khắc nào đó, tuy rằng tại trái không nghe được, anh vẫn có thể đoán ra cô đã nói gì

Lục Kiểu cứ thể nhìn cô, nói thầm mấy chứ trong lòng:

Ôn Huyền, anh cũng thế.