Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 230: Bị để mắt tới



Mặc dù hiện tại đang là tháng mười, nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm lớn nên hơi nóng ban ngày vẫn rất gắt.

Ôn Huyền hạ kính kxe xuống, gió thổi ùa vào trong xe. Ôn Huyền ngồi trên ghế phụ, lười biếng vươn vai một cái.

Sau khi anh dứt lời, cô nhìn Lục Kiêu, bỗng nói một acâu đầy ẩn ý: “Đại Đội trưởng Lục phải biết rõ nhất là em muốn ăn gì chứ?”
Nhưng vừa ăn được hai miếng thì động tác của cô chậm hẳn lại, đến cuối cùng là dừng lại luôn, bàn tay cầm đũa cũng hơi cứng ngắc.

Cô... nhìn nhầm rồi sao?
Ôn Huyền không nhịn được, ăn hùng hục như hổ đói. Thấy trán cô rịn ra mồ hôi, Lục Kiêu rút một tờ giấy lau cho cô: “Ăn từ từ thôi, có ai tranh với em đâu.”

Cô ngẩng đầu cười với anh rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Cô nói hết câu, cặp mắt đen láy của Lục Kiểu như gợn sóng lăn tăn.

Sau đó, anh nói từng chữ một: “Ăn thực phẩm tổng hợp như thế không tốt đâu, để anh đưa em đi ăn thịt bò. Ở bên này bỏ chạy khắp thảo nguyên, chắc thịt lại còn tươi nữa, anh thấy tốt hơn xúc xích nhiều.”
Ôn Huyền chống cằm, nhìn góc nghiêng sắc nét và độ cong kiến nghị trên quai hàm anh, ánh mắt cô đảo một vòng: “Có nơi nào bán xúc xích không?”

Xúc xích
Lục Kiêu nhíu mày, môi mím chặt hơn, biểu cảm hơi vi diệu.

Ôn Huyền lại nghiêm túc nói: “Sao anh lại bảy ra vẻ mặt này? Lúc ở Thượng Hải em thường xuyên tới một quán bán xúc ních nướng ở dưới nhà, ngon lắm đấy.”
Lục Kiều: “...”

Ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh không muốn nghĩ nhiều cũng không được.
Vừa nghĩ, Ôn Huyền vừa chậm rãi nhai, lại ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Nhưng khi cô nhìn sang, người ấy đột nhiên cúi đầu và quay mặt đi, nói chuyện với người bên cạnh mình.
Đôi mắt anh tôi đi, nhìn cô một cái rồi chậm rãi nói: “Anh có phải con giun trong bụng em đâu, làm sao mà biết em thích ăn cái gì.”

Ôn Huyền: “...”
Lục Kiểu dẫn cô tới một quán mì thịt bò. Quán này không lớn, nhưng lại rất đông người, có vẻ làm ăn khá được.

Ôn Huyền đói lắm rồi.
Tin anh thì cô đi đầu xuống đất!

Cô vẫn chưa quên cái vụ đứng lên ngồi xuống đâu, đây rõ ràng là sói xám mưu mô mà!
Vừa rồi khi ngẩng đầu lên, hình như cô nhìn thấy có một người đang nhìn chằm chằm vào cô, ngồi ở vị trí cách Lục Kiêu không xa.

Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là ánh mắt của người ấy khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Một bát mì thịt bò thơm lừng được bưng lên, sợi mì giã thủ công rất vừa miệng, trên đó có mười mấy miếng thịt bò, bằng ấy là đủ rồi.

Hành hoa băm nhỏ, đảo khẽ lên là mùi hương lan tỏa, mỹ vị trên thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Trưa nay chưa ăn cơm đúng không? Muốn ăn gì hả?”

Lục Kiêu vừa lái xe vừa hỏi, định đưa côc đi ăn cơm trưa.