Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 251: Lục kiêu ra mặt



Lục Kiêu cũng nhíu mày nhìn lại.

Một tay Trát Tây ôm bụng, một tay run run chỉ vào chiếc điện thoại trên giường, đau thế rồi1 mà vẫn vất vả nói: “Mau... Mau xem điện thoại đi, xảy ra chuyện rồi...” Tang Niên vô thức đuổi theo.

“Đại ca, đại ca, bây giờ phải làm sao đây, chúng ta không thể trơ mắt nhìn những người đó tạt nước bẩn vào người chị Huyền được!”
Đúng lúc này, bóng người cao lớn bên cạnh cậu đột nhiên vứt điện thoại xuống, xoay người đi ra ngoài.

“Ơ, đại ca!”
Tiêu đề là hàng chữ bắt mắt: #Ngôi sao nổi tiếng Ôn 0Huyền thích thể hiện, không xứng làm người#, trong đó thì là cảnh cô đánh người.

Những hành động ấy trông có vẻ rất ác.
Nhưng khi nhìn thấy người bị cô đánh, Tang Niên lập tức méº một tiếng: “Đó chẳng phải là cô ả họ Phương xấu xa đó sao? Người chị Huyền đánh chính là cô ta!”

Trác Mã nằm trên một chiếc giường bệnh khác, cầm điện thoại và nhìn vào màn hình, lẩm bẩm nói: “Trên mạng có bao nhiêu người đang mắng chị dâu, còn có luật sư đứng ra, nói đánh người như vậy có thể bỏ tù!”
Khi nhì2n thấy cảnh trong video, cậu lập tức trở mắt ra.

“Đây, đây...”
“Xảy ra chuyện gì?”

Tang Niên cầm chiếc đi2ện thoại trên giường bệnh lên.
“Vớ vẩn! Chị Huyền đang trừ hại cho dân mà! Cô ả họ Phương đó biến thái như vậy, không chỉ bắt tay với bọn tội phạm giết nhiều động vật đến thế, còn quay video hành hạ động vật đăng bán trên mạng! Không đánh

cô ta thì đánh ai?”
Nhưng vừa mới nhìn lướt qua, chưa kịp khiếp sợ thì điện thoại đã bị người khác giật mất.
Lục Kiêu cầm điện thoại, cặp mắt hẹp dài nhìn vào màn hình, xem tin tức và video được đăng trên đó, lông mày anh càng nhíu chặ7t hơn, ánh mắt càng thêm sắc bén.

Tang Niên vẫn chưa kịp hoàn hồn, thấy video phát, cậu cũng nhích tới xem.
Những người đó chẳng biết gì hết, dựa vào đâu mà nói như vậy!

Trong lúc chị Huyền bắt kẻ xấu giúp cảnh sát, bọn họ đang ở đâu?
Lục Kiêu đi quá nhanh, Tang Niên phải chạy mới bắt kịp anh, vừa thở hổn hển vừa nói.

Lục Kiêu đi vào thang máy, khắp người tản ra hơi thở như muốn đóng băng người ta, trong cặp mắt đen sâu thẳm toát lên hơi lạnh rùng rợn.

Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, Tang Niên mới nghe thấy anh nói ra mấy chứ: “Tới Cục Cảnh sát.”